Tiếng gà gáy vang lên ba lần, tôi bị một luồng lực nhẹ nhàng đẩy về lại phòng bệnh.
Âm Thập Ngũ và Bạch gia ngồi bên cạnh, chăm tôi.
"Cô thật là nhẫn tâm với chính mình."
Cô ấy chạm vào những vết thương đã bắt đầu đóng vảy trên người tôi, giọng không nghe rõ cảm : "Đau không?"
"Đau chết đi !"
Tôi nheo mắt, ánh sáng đầu ngày ngoài cửa sổ, rồi vùi đầu vào gối:
"Nhưng, còn sống là tốt rồi."
Chuyện xảy ra trong miếu Thành Hoàng, đến lúc tỉnh lại tôi đã quên gần hết, chỉ còn ấn tượng mơ hồ.
Nhưng với tính cách của mình, chắc chắn tôi đã khóc đến sụt sùi rồi kể rõ mọi chuyện.
Muốn tính kế tôi ư? Vậy thì cùng đồng quy vu tận đi!
Âm Thập Ngũ không nhịn mà .
Cô ấy khẽ chạm vào bụng tôi, sợi dây màu xanh lá kia lại một lần nữa xuất hiện.
Đầu dây xuyên qua tường, kéo dài đến nơi nào đó tôi không biết.
Tôi ấy vuốt sợi dây, ánh sáng trên dây nhạt đi vài phần:
"Xong rồi, thù lao thu xong."
"Đây là âm đức à?"
"Không hoàn toàn."
Âm Thập Ngũ cẩn thận bỏ sợi dây vào túi áo: "Đây là sợi dây nối giữa và linh thai, có thể coi như là dây rốn."
Sau khi cất kỹ, ấy ôm con mèo trắng, tôi:
"Chuyện ở âm giới cơ bản đã xong, bản án dành cho gia đình họ sẽ sớm có thôi. Còn chuyện ở dương gian, có thể tìm của sư tỷ tôi, Tống Kha, ấy sẽ giúp ."
Cô ấy đưa tôi một tấm danh thiếp:
"Khi bản thân còn yếu đuối, phải tích cực học cách cầu viện từ bên ngoài."
Tấm danh thiếp mỏng manh, chữ vàng trên đó sáng lấp lánh như màu sắc của khế ước.
"Âm đại sư,"
Tôi gọi ấy lại:
"Tôi phải báo đáp thế nào đây?"
"Tiền trao cháo múc, hai bên đã thoả thận xong, tôi không cần báo đáp."
Cô ấy vỗ túi áo mình, ngụ ý rõ ràng:
"Âm Quẻ Môn của chúng tôi không ăn với người sống, chỉ giải oan cho người chết. Nếu thật sự muốn gì đó, thì hãy nhiều việc tốt, tích lũy âm đức."
"Nhưng không cũng , dù sao ấy cũng không cần gì vì ấy cả."
Âm Thập Ngũ mỉm :
"Tôi từng rồi, của trẻ con mãi mãi thuần khiết hơn của cha mẹ."
Âm Thập Ngũ rời đi.
Tôi từ từ ngồi dậy.
Từ lúc sợi dây xanh rút ra, cơ thể tôi đã khôi phục sức lực.
Ngoại trừ hơi đói, mọi phản ứng tiêu cực đều biến mất theo sợi dây ấy.
Tôi đưa tay đặt lên bụng mình.
Là ấy, phải không?
Bạn thấy sao?