Hãy Luôn Yêu Thương [...] – Chương 9

Tôi không chút cảm , chậm rãi từng chữ một.

 

Sắc mặt mẹ tôi thay đổi liên tục, cuối cùng bà cũng nhận ra tôi không còn là đứa con yếu đuối và nhu nhược ngày nào.

 

Không còn là đứa trẻ run rẩy khóc lóc mỗi khi gió lùa vào phòng ngủ, khiến tôi mất ngủ cả đêm.

 

Không còn là đứa con đáng thương gọi điện hỏi bà khi nào về nhà.

 

Càng không còn là đứa trẻ bị bà mắng chửi mà không dám thở mạnh một tiếng.

 

Cuối cùng, bà lắp bắp :

 

"Nếu đưa cho con số tiền đó, trai con sẽ không đủ tiền mua nhà…"

 

"Không đủ thì đi vay chứ sao."

 

Bà cứng họng:

 

"Mang nợ thì cực lắm."

 

Tôi mỉm , thẳng vào mắt bà:

 

"Trẻ tuổi thì chịu khổ có sao đâu?"

 

"Mẹ không phải luôn nhấn mạnh rằng thanh niên phải chịu khổ nhiều, rèn luyện mới có ích sao? Trẻ tuổi mà sống sung sướng quá, sau này dễ hư hỏng lắm."

 

"Chịu khổ khi còn trẻ sẽ có lợi cho tương lai của ấy. Con chỉ muốn tốt cho ấy thôi."

 

Cuối cùng tôi cũng có cơ hội ném lại những lời đạo lý giả tạo của bà vào chính mặt bà.

 

Bà đỏ bừng mặt, trừng mắt tôi:

 

"Đều là người một nhà, sao càng lớn mày càng ích kỷ, càng không có cảm ?"

 

Tôi nhạt:

 

"Khi con không còn giá trị lợi dụng, mẹ ép con phải học cách chịu khổ, bảo rằng đó là vì con tốt."

 

"Bây giờ đến lượt con phải chịu chút khổ cực, mẹ lại bắt đầu lôi thân ra chuyện với con?"

 

"Được thôi, nếu đã đến thân, con hỏi mẹ—mẹ mua nhà cho Trương Gia Soái, có phải cũng nên mua cho con một căn không?"

 

Bà á khẩu, không biết trả lời thế nào.

 

Một lúc sau, bà xấu hổ hóa giận, bắt đầu ăn vạ.

 

"Tống Gia Ninh, mày đúng là đồ vô ơn, lòng lang dạ sói! Tao mang nặng đẻ đau sinh ra mày, nuôi mày lớn, mày lại còn chia chác rạch ròi thế này sao? Tao phải để giáo viên và học của mày biết rõ bộ mặt thật của mày, xem mày còn dám vác mặt đến trường nữa không!"

 

Nhưng lần này bà đã chọn sai đối thủ.

 

Cô quản lý ký túc đã sớm đề phòng, lập tức xách chổi chạy đến.

 

Bà ấy quen biết tôi từ lâu, trước đây tôi thường đi thêm về khuya, phải nhờ bà mở cửa, tôi áy náy nên từng mua quà cảm ơn, bà không nhận, còn thương tôi vì tiêu tốn tiền bạc.

 

Lúc đầu bà ấy nghĩ nhà tôi khó khăn, sau mới biết mẹ tôi nắm trong tay số tiền lớn lại keo kiệt với con .

 

Nghe cùng phòng kể về những gì tôi trải qua trong bệnh viện, bà càng xót xa.

 

Thêm nữa, trước đây mẹ tôi từng loạn để đòi vào ký túc xá, bà đã sẵn ghét bà ta.

 

Cô quản lý thẳng thừng chỉ mặt mẹ tôi:

 

"Lại là bà à! Tôi biết bà đấy! Con bà phẫu thuật mà bà còn không muốn cho tê, bà đúng là mẹ kế mà!"

 

"Tết nhất còn không cho con về nhà, suốt ngày khó dễ, tôi ghét nhất loại người như bà!"

 

"Mỗi lần đến đều tay không, chưa bao giờ thấy bà mang thứ gì cho con bé!"

 

Càng , bà càng tức giận, giơ chổi lên:

 

"Mau đi đi, còn loạn nữa tôi gọi bảo vệ bây giờ!"

 

Người đứng xem mỗi lúc một đông.

 

Cô quản lý lớn tiếng, tràn đầy khí thế, mẹ tôi thì yếu thế rõ ràng, không thể cãi lại.

 

Bà ta miệng thì dọa tố cáo với trường để tôi không lấy bằng tốt nghiệp, chân đã nhanh chóng chạy mất.

 

Tôi cũng chẳng sợ, bởi lẽ quá nhiều thầy bè đã chứng kiến bộ mặt thật của bà rồi.

 

Sau cùng, dù không cam tâm, mẹ tôi vẫn phải đưa cho tôi một khoản tiền.

 

Chắc là do bên bán nhà hối thúc và Trương Gia Soái cũng áp lực.

 

So với việc nhanh chóng mua căn nhà mới, số tiền phải đưa cho tôi chẳng đáng là bao.

 

Tiền vừa vào tài khoản chưa một phút, điện thoại tôi lập tức đổ chuông.

 

Bà dồn hết sự uất ức vào những lời lẽ cay độc nhất:

 

"Từ hôm nay tao với mày ân đoạn nghĩa tuyệt, tao không có đứa con như mày! Tao vốn cũng chẳng muốn sinh ra mày!"

 

"Nếu không phải vì cái của nợ như mày, năm đó tao đã giành quyền nuôi Soái Soái rồi!"

 

Tôi lặng lẽ đặt điện thoại sang một bên, mặc kệ bà gào thét điên cuồng.

 

Cứ chửi đi.

 

Dù sao thì phần của tôi cũng đã lấy lại .

 

Bà mắng tôi lạnh lùng vô , chẳng phải chính bà đã dạy tôi như thế sao?

 

Đợi đến khi bà mắng đến mức không còn sức nữa, tôi mới nhấc điện thoại lên, bình tĩnh câu cuối cùng:

 

"Số tiền này đáng giá lắm, vài trăm ngàn mua đứt quan hệ của chúng ta, sau này mẹ già rồi con cũng không phải hầu hạ mẹ nữa."

 

"Bây giờ thì tốt rồi, mẹ không còn vướng bận gì, con còn có tiền cầm tay."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...