Tôi bán tín bán nghi bà, bà lại tỏ ra chân thành, thậm chí còn lấy ra tờ giấy vay nợ mà tôi từng ký:
"Mẹ sai rồi, giấy nợ này con xé đi đi… Con ngoan, tha thứ cho mẹ không?"
Tôi nhận lấy, ngoài mặt tỏ vẻ chấp nhận lời xin lỗi của bà.
Nhưng tôi với bà rằng bây giờ giáo viên cũng đang nghỉ, không thể ký duyệt, bảo bà cứ nhà nghỉ ở tạm vài hôm.
Bà bảo tôi gọi điện xin phép giáo viên, tôi lừa bà rằng tôi không có số của thầy .
Nhà nghỉ giá 100 tệ một ngày.
Trước đây mẹ tôi là người tiếc tiền nhất, mà lần này bà không hề phàn nàn.
"Chuyện lạ ắt có nguyên do."
Để chắc chắn, tôi lén về nhà một chuyến.
Trên cửa lớn dán logo của công ty sửa chữa, dưới khu chung cư còn chất đống đồ nội thất cũ chưa kịp mang đi.
Có vẻ như đúng là đang sửa sang nhà thật.
Chẳng lẽ bà thực sự đã thay đổi?
Tôi tò mò Lam Hân đã gì với mẹ tôi, liền tìm chỗ yên tĩnh gọi điện cho chị ấy.
Điện thoại còn chưa kết nối, tôi đã nghe thấy một giọng phụ nữ:
"Trương Gia Soái, hứa với em rồi đấy nhé, không lâu nữa là đổi nhà mới rồi."
Ngay sau đó, một nam một nữ đi vào tầm mắt tôi.
Cái tên này tôi vô cùng quen thuộc, kỹ lại, người đàn ông đó có vài nét giống tôi.
Hóa ra, đây chính là người trai mà tôi chưa từng gặp mặt.
Anh ta ôm eo người phụ nữ kia, hôn lên mặt ta:
"Chắc chắn rồi, trước mắt mình cưới ở đây, sau này tìm cơ hội bắt mẹ trả tiền đổi nhà."
Người phụ nữ :
"Không ngờ mẹ giàu ghê, lại còn nghe lời như ."
Trương Gia Soái cũng :
"Lúc ly hôn bà ấy không giành quyền nuôi , đó là tiếc nuối cả đời của bà ta. Bây giờ cho bà ta cơ hội bù đắp, bà ta sao có thể từ chối?"
"Em chưa thấy cảnh lần đầu gặp bà ấy đâu. Bà ta ôm khóc sướt mướt, nước mũi còn dính đầy người , buồn nôn chết đi ."
"Nhưng bố đúng, tận dụng mọi thứ có thể. Dù gì thì mẹ với ông ấy có thù oán, không thể nào mặc kệ đứa con ruột này ."
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
"Nhưng còn một đứa em nữa mà? Cô ta tính sao?"
Trương Gia Soái hờ hững:
"Anh còn chẳng nhớ mặt mũi nó ra sao, quan tâm gì."
"Anh đã dặn mẹ rồi, cứ giữ kín mọi chuyện, đợi khi mọi thủ tục hoàn tất, có ai đến chuyện cũng vô dụng."
Hai người xong, liền bước lên cầu thang.
Tôi bước ra khỏi bóng tối, lạnh lùng một tiếng.
Không ngờ, người mẹ đang lo sợ mất con trai lại sẵn sàng bán đứng ta để tạo dựng quan hệ.
—------
Tôi hẹn Lam Hân ăn cơm, tiện thể dò hỏi hình.
Lam Hân , sau khi tôi rời đi hôm đó, mẹ tôi đã kéo hai chị em họ khóc lóc một trận, rằng bà rất hối hận.
Nói đến đây, chị thở dài:
"Mẹ em nhờ chị giới thiệu mối quan hệ cho em, còn muốn đưa ta vào trong công ty mẹ chị, em biết chuyện này không?"
Tôi gật đầu, dặn chị nhắn với dì Lam, tuyệt đối đừng can thiệp.
Lam Hân tiếp tục:
"Chị có tìm hiểu qua, trường đại học của em cũng khá tốt, vì một số lý do, đến giờ ta vẫn chưa lấy bằng tốt nghiệp."
Nói xong, chị vỗ vai tôi:
"Mẹ em khóc thật hay giả, chị cũng không biết. Nhưng chị cảm thấy bọn họ có quá nhiều toan tính."
"Ninh Ninh, em phải bảo vệ bản thân."
"Có chuyện gì lập tức gọi chị."
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi bảo họ đừng bắt máy nếu mẹ tôi gọi.
Trương Gia Soái rõ ràng là một kẻ chỉ biết bòn rút.
Mẹ tôi có tiếc nuối hay cảm giác mắc nợ cũng , bà đồng ý để ta bòn rút, đó là chuyện của bà.
Tôi không nợ ta bất cứ thứ gì.
Đều là con cái của bà, hai mươi năm tôi sống cùng bà lại không bằng một kẻ đột nhiên xuất hiện.
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
Khi quay về, tôi thấy mẹ đứng trước cửa ký túc xá chờ tôi đi ăn cơm.
Gần đây bà không đánh mạt chược nữa, chắc cũng đang eo hẹp về tiền bạc.
Trên bàn ăn, bà dò hỏi tôi có liên lạc với Lam Hân không.
Tôi giả vờ nhiệt đáp:
"Chuyện này con còn đặc biệt mua quà đến tận nhà cảm ơn. Dì Lam con học trường tốt, có thể tìm cho một công việc với mức lương 10.000 tệ."
Bạn thấy sao?