Lời này có quen tai không?
Chẳng phải sau khi bố dượng tôi mất, mẹ cũng đã y hệt với chơi mạt chược của bà sao?
Người đàn ông đã còng lưng vì cái gia đình này cả đời, trong mắt bà, cuối cùng cũng chỉ là một công cụ—chết rồi là xong.
Trong mắt bà, tôi cũng không phải là con bà, chỉ là một đứa con riêng vô dụng.
Hơn nữa, còn là đứa con cản đường bà giành lại con trai.
Chính cái người luôn miệng về thân ấy, mới là kẻ vô vô nghĩa nhất.
Cuối cùng, câu hỏi ám ảnh tôi bao năm cũng đã có lời giải.
Từ trước đến nay, tôi luôn tự hỏi:
Tại sao mẹ không tôi?
Tại sao bà không ôm tôi, không quan tâm đến tôi, mở miệng ra là chửi mắng, chưa bao giờ dành cho tôi một chút dịu dàng?
Hồi bé, tôi nghĩ, chắc chắn là do mình chưa đủ ngoan.
Thế nên bà bảo tôi chịu khổ, tôi chịu khổ.
Bà không cho tôi tiền, tôi tiết kiệm.
Bà mắng tôi, tôi nhịn.
Tôi cố gắng ngoan ngoãn, cố gắng bà hài lòng.
Nhưng bây giờ tôi đã trưởng thành.
Lên đại học, tôi thấy một thế giới rộng lớn hơn.
Từ những người bình thường xung quanh, tôi học rằng một gia đình thương thật sự sẽ như thế nào.
Họ nâng đỡ nhau, bao dung nhau, là chỗ dựa của nhau.
Ánh mắt họ, nụ của họ, luôn rạng rỡ.
Vậy thì, từ trước đến nay, sai chưa từng là tôi.
Tôi có gì mà phải chịu đựng? Tôi có gì mà phải tự trách?
Điều tôi nên nhất chính là— thương bản thân mình.
Tôi vượt qua kỳ thực tập và ký hợp đồng chính thức.
Bằng số tiền trong tay, tôi đặt cọc một căn hộ nhỏ gần công ty, coi như đã có chỗ đứng ở thành phố này.
Công việc của Lam Hân ngày càng thuận lợi, studio của chị hoạt tốt.
Tôi và Lam Khánh cũng đã quen với công việc ở công ty.
Chúng tôi vẫn thường tụ tập cùng nhau.
Tôi không còn nghe tin gì về mẹ nữa, bởi vì tôi đã chặn hết mọi liên lạc của bà.
Mãi sau này, Lam Hân mới nhắc đến bà một lần.
Chị bảo mẹ tôi từng gọi cho chị, muốn hỏi số điện thoại của tôi.
Chị viện cớ sóng yếu rồi cúp máy.
Chị :
"Giọng bà ấy nghe không ổn lắm, có khi nào xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bà ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Trước đây bà còn khỏe hơn cả trâu, có thể ngồi lì cả ngày lẫn đêm trên bàn mạt chược.
Chẳng qua từ khi Trương Gia Soái xuất hiện, bà dồn hết tâm tư lo toan cho ta, nấu cơm, quán xuyến mọi việc trong nhà, trông già đi rất nhiều.
Nhưng chẳng phải bà luôn cam tâm nguyện sao?
Tôi nghĩ thế, vừa đi bộ về nhà.
Sắp đến cổng khu chung cư, tôi thấy một bà lão gầy gò, mặt mày vàng vọt, đang cầm tấm ảnh hỏi thăm người ra vào.
Nhìn kỹ lại—đó không phải là mẹ tôi sao?!
Bà đang tìm tôi!
Còn đang do dự thì bà đã thấy tôi, vừa khóc vừa lao về phía tôi.
Trương Gia Soái bị bắt rồi.
Hóa ra, sau lần bằng giả trót lọt, ta cùng mình tiếp tục mở rộng quy mô, bắt đầu giả cả giấy tờ tùy thân và các loại tài liệu liên quan đến cơ quan nhà nước.
So với việc đàng hoàng, việc này kiếm nhiều tiền hơn hẳn.
Khi biết tôi đã lấy lại một phần tiền từ mẹ, Trương Gia Soái tức đến mức cãi nhau to với bà.
Nhưng ta không chịu nổi áp lực từ vợ, cũng không nỡ bỏ căn nhà đã tốn bao công chọn lựa, nên cắn răng vay tiền để mua.
Mẹ tôi bán nhà, dốc hết tiền tiết kiệm cho con trai, mà con dâu vẫn không biết ơn.
Chán cảnh mẹ chồng ngày nào cũng giục có con, vợ của Trương Gia Soái cãi nhau với mẹ tôi không ít lần.
Cô ta thậm chí còn dọa: "Bà không chuyển ra ngoài, tôi tuyệt đối không sinh con. Kể cả lỡ mang thai rồi tôi cũng !"
Trương Gia Soái không chịu nổi cảnh hai người phụ nữ đấu đá nhau suốt ngày, cuối cùng cho mẹ tôi một căn phòng nhỏ, bảo bà đừng phiền mình nữa.
Mẹ tôi vừa kịp hưởng giấc mơ "con trai ở biệt thự" hai tháng, lại bị đuổi ra ngoài.
Có lẽ vì tiền chi tiêu nhiều hơn, Trương Gia Soái quyết định một "phi vụ lớn".
Trước đây bọn họ chỉ giả bằng cấp, lần này thì dám cả chứng minh thư và giấy tờ nhà nước.
Không may, một vụ lừa đảo bị triệt , ta cũng bị điều tra theo.
Bạn cùng thì ôm tiền bỏ trốn trong đêm, không để lại một xu.
Những chuyện này mẹ tôi cũng vừa mới biết.
Chủ nhà chỗ bà đã ba tháng không nhận tiền nhà, trực tiếp đuổi bà ra đường.
Khi bà quay lại tìm căn nhà mới của Trương Gia Soái, phát hiện nơi đó đã bị niêm phong bởi tòa án.
Con dâu còn chẳng buồn thông báo gì, đã chặn luôn liên lạc của bà.
Nhà không còn, tiền tiết kiệm cũng hết sạch, con trai vào tù, con dâu thì mất hút—lúc này bà mới nhớ ra rằng mình còn một đứa con .
Sau hơn một năm không gặp, bà gầy đến mức tôi suýt không nhận ra.
Đôi mắt lờ đờ, thân thể khô quắt, như một khúc gỗ mục nát.
Lần này bà có lẽ không giả bộ nữa.
Bà túm lấy tôi, vừa khóc vừa tự tát vào mặt mình, lẩm bẩm:
"Tại sao ngày xưa tao lại ngu thế này? Sinh ra cái thằng vô dụng đó gì!"
"Lúc chưa có con trai, tao sống sung sướng biết bao nhiêu. Ngày mong đêm nhớ, đến khi con về rồi thì tao thành ra thế này!"
"Đó đâu phải con trai chứ… đó là oan nghiệt!"
Tôi chịu đựng những ánh mắt dò xét của những người qua đường.
Mẹ tôi vẫn như cũ, mỗi khi lên cơn điên loạn thì chẳng bao giờ quan tâm đến cảm của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị mở miệng, đúng lúc đó, bà khóc lóc dữ dội đến mức không thở nổi, hai mắt trợn trắng rồi ngã gục xuống đất.
Những người xung quanh tốt bụng gọi xe cấp cứu.
Đúng giờ cao điểm, giao thông ùn tắc nghiêm trọng.
Dù tài xế xe cứu thương rất giàu kinh nghiệm, vẫn bị buộc phải đi đường vòng khá lâu.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ với tôi:
"Vị trí xuất huyết rất nguy hiểm, nằm ở mạch chủ, lượng máu chảy ra rất lớn."
"Hơn nữa, do bị trì hoãn thời gian, khi đưa vào đây, bà ấy đã có dấu hiệu suy hô hấp và phù não, tế bào não tổn thương nghiêm trọng. Cô nên chuẩn bị tâm lý."
Ý của ông ấy là, khả năng cứu sống không cao.
Tôi gật đầu một cách ngoan ngoãn:
"Bà ấy còn một đứa con trai, đang bị bắt, không thể đến ."
"Cần ký gì, tôi ký là ."
Lòng tôi bình tĩnh đến lạ.
Bình tĩnh đến mức tôi phải tự hỏi đi hỏi lại—tôi quá lạnh lùng sao?
Hay là tôi đã tê liệt rồi?
Từ mẹ tôi, tôi chưa từng nhận .
Vậy nên, dù đến giây phút cuối cùng, tôi cũng không thể dành cho bà dù chỉ một chút thương.
Tôi cầm lấy tài liệu mà bác sĩ đưa, chậm rãi ký tên vào tờ giấy từ chối điều trị.
Cuối cùng, sự giải thoát này vẫn là tôi ban cho bà.
Vì Trương Gia Soái vẫn cố không gặp tôi, nên tôi cũng không bị cuốn vào những rắc rối của ta.
Như là tốt nhất.
Không còn mẹ, tôi và ta chẳng khác nào hai người xa lạ không liên quan.
Cuộc đời tôi vừa mới bắt đầu, tôi không muốn bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì nữa.
Hôm đó, khi đi trên phố, tôi cờ thấy một người phụ nữ trông rất quen.
Cô ta cao ráo, gầy, mu bàn tay trái có một vết bớt đỏ.
Cô ta đang khoác tay một người đàn ông khác, cùng nhau băng qua đường.
Tôi ta chằm chằm một lúc lâu, ta cũng tôi.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không nhận ra tôi, chỉ cau mày đầy nghi hoặc rồi quay đi.
Tôi nhớ lại cảnh trước đây, khi ta còn nũng nịu trong vòng tay Trương Gia Soái.
Tôi không biết ta đã chính thức ly hôn, hay đơn giản là cho Trương Gia Soái đội một chiếc “mũ xanh” thật to.
Dù sao thì, mọi chuyện cũng chẳng liên quan đến tôi nữa.
Tôi rẽ vào một góc đường, thấy xe của Lam Hân đang đợi bên lề.
Lam Khánh thò đầu ra từ ghế phụ, tươi vẫy tay chào tôi.
Hôm nay là ngày tụ tập cắm trại của chúng tôi.
Không biết từ lúc nào, họ đã trở thành một phần gia đình tôi.
Chúng tôi chăm sóc nhau, nâng đỡ nhau.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên bên tai, chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh tiến về phía trước.
Ánh mặt trời rực rỡ suốt dọc đường đi.
—Toàn văn hoàn—
Bạn thấy sao?