Khi họ vừa về đến nơi cắm trại thì mọi người lập tức họ với đôi mắt đầy sự bất thường, biết sao , chuyện gì tới cũng phải tới. Mọi người vẫn chưa hết tò mò về chuyện của và thì lại tiếp tục thêm tò mò và thắc mắt về đang đi bên cạnh và . Hai người vờ như không để tâm đến cả trăm con người đang ý đến họ, và ai về lều nấy để nghỉ ngơi, hai người chưa đi mấy bước thì đã nghe thấy tiếng ỏng ẹo từ phía sau:
- Anh Du ơi, em phải nghỉ ngơi ở đâu đây?
Anh và xoay người lại về phía ta, hoá ra và đã quên mất sự hiện diện của ta. Anh sang mỉm dịu dàng rồi lại sang ta với vẻ mặt lạnh lùng:
- Để dẫn em đến một lều nào đó của nữ sinh xin nghỉ tạm đêm nay.
Cô ta lắc đầu điệu đà , nhanh chân bước đến, hai bàn tay nắm lấy bàn tay nũng nịu:
- Em không quen ở cùng với người lạ đâu, hay cho em ở cùng lều với nha!
Lúc này máu trong người đang sôi sùng sục vẫn cố kiềm nén lại. Rất nhiều người từ nãy đến giờ đang quan sát , và cả ta. Cô nhẹ nhàng bước đến khoác lấy tay rồi mỉm lần này đôi mắt của như muốn "bóp chết" ta. Nhưng chưa kịp gì thì đã lên tiếng đồng thời rút tay ra khỏi tay ta:
- Em không thấy như là quá bất hợp lý?_ Gương mặt rất ảm đạm.
Cô ta thấy vẻ mặt không hề vui vẻ và cảm nhận sự lùng bất tận tỏa ra từ thì biểu cảm trên mặt ta mất vui thấy rõ:
- Em...em không phải có ý đó đâu, em chỉ muốn với thôi mà. _ Cô ta cố biện minh.
- Anh biết rồi, bây giờ đi theo để tìm chỗ nghỉ ngơi! _ Vẻ mặt của vẫn khó thấy đổi.
- Dạ...! _Giọng ta ỉu xìu.
Anh nhanh chóng quay sang nở nụ ngọt ngào, ánh mắt của trìu mến, với :
- Em về lều nghỉ ngơi sớm đi hôm nay em mệt nhiều rồi!
Cô cũng đáp lại bằng một nụ hạnh phúc:
- Vậy em đi đây, cũng nghỉ ngơi sớm nha.
- Anh biết rồi. Chúc em ngủ ngon!_ Anh xoa đầu .
Trông cử chỉ ân cần và lời dịu dàng dành cho . Ả ta như tức điên lên. Ả liếc sang rồi hạ giọng dịu dàng với :
- Anh à, cho em ở cùng lều với Ly nha. Như chắc không có gì là quá đáng phải không ?
Cô ta lại nhanh chóng quay sang :
- Em có thấy phiền hay không vui khi chị ở chung lều với em không?
Anh không muốn cảm thấy không thoải mái và cũng biết không hề có thiện cảm với ta nên quyết định lên tiếng từ chối thay . Như chưa kịp mở lời thì đã mỉm vui vẻ với ta:
- Sao em lại không vui chứ! Chị muốn thì em sẵn lòng!
Quả thật chẳng ưa người phụ nữ trước mặt dù một chút, lại không muốn khó xử. Hơn nữa ở đây lại có nhiều người ý, suy đi nghĩ lại cũng chẳng phải nơi thích hợp để đôi co. Anh lo lắng , khẽ thì thầm vào tai :
- Có thật là em "sẵn lòng" không hả vợ?
Cô thẳng vào đôi mắt , ánh mắt của thật quả quyết, ánh mắt ấy khiến có phần hoang mang.
- Em đâu có "hiền" mà sợ gì không dám "sẵn lòng" hả chồng? Lời của nghe loáng thoáng có cả sự nghiến răng.
Bạn thấy sao?