Hãy Gọi Bằng Anh [...] – Chương 2

Với sức ép dữ dội từ phía gia đình không còn cách nào khác đành chấp nhận với điều kiện tổ chức lễ cưới sẽ không mời hay cho bất kỳ người nào biết. Cô không muốn bè biết đã có chồng khi mới học lớp 12. Cô tự nhủ sẽ khiến con trâu già đó chán nản và cuối cùng là sẽ ly hôn...

Ngày thành hôn của hai người đã diễn ra một cách tốt đẹp, trông hôm nay chẳng khác gì một công chúa bước ra từ tranh vẽ - đẹp hoàn mỹ...Cô chính thức trở thành đã có chồng. Cả hai gia đình hai bên mua tặng một căn nhà xinh xắn và đầy đủ tiện nghi cực kỳ phù hợp dành cho vợ chồng son. Đêm đầu tiên, vừa về đến nhà đã vội thay ngay áo cưới ra rồi leo lên giường nằm ngủ. Anh cũng leo lên giường choàng tay qua ôm thì toáng lên rồi lấy gối đập loạn xạ:

- Biến thái! Dê sòm! Già háo sắc!

Anh nắm tay lại kéo sát vào người chăm chăm:

- Em ai háo sắc! Em ai già!

- Tôi đó! Bỏ ra coi! Đồ già dê! _ Cô không ngừng giẫy giụa.

- Tôi không có già nghe!_ Anh siết chặt cổ tay .

- Già mà không chịu người ta già! Ảo tưởng! _ Cô xéo sắc.

- Được! Tôi sẽ cho em thấy tôi già rất việc!

Dứt lời đè xuống liên tục đạp chân lung tung và....

- Uiiiiiiiii!_ Anh ôm lấy chỗ đó nhăn mặt.

Cô ngồi dậy hả hê rồi trừng mắt :

- Cỏ non này phun thuốc trừ sâu nhiều lắm! Trâu già mà còn muốn gặm thì tới chừng mất giống đừng có trách.

Nói rồi ôm gối xoay mặt đi chỗ khác ngủ ngon lành. Anh tức giận hét lên:

- Em chờ đó! Để coi tôi "trị" em như thế nào!

- Chú cứ tự nhiên! Làm sao mất giống luôn thì ! _ Cô vẫn nhắm mắt nằm im trả lời.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Kỳ thi tốt nghiệp đạt điểm cao và đỗ vào trường đại học mà hằng mơ ước giờ đây nó trở thành nỗi ám ảnh mỗi khi đến trường vì chính là thầy dạy ngoại ngữ sẽ đứng lớp của . Nhìn thời khóa biểu mà cảm thấy như trời đất sụp đổ, một giọng trầm áp vang lên, điềm đạm bước vào phòng:

- Sao hả vợ của ! Em đã chuẩn bị tinh thần để hợp tác cùng người "thầy" này chưa?

- Chú im đi!

- Em sợ à? _ Anh nham hiểm.

- Sao tôi phải sợ chứ! Tiếng của tôi cũng đâu tệ! Để coi tôi!

- Em như tôi ác lắm ! Tôi vốn công tư phân minh nên em khỏi lo!

- Hy vọng à nghen! _ Cô giọng đanh đá.

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

.......Tại trường đại học T.A....

Mấy đứa con trong lớp đang bị chết mê chết mệt từ khi thầy văn bước vào lớp. Con nhỏ ngồi bên cạnh luôn miệng:

- Lớp mình may mắn thật! Được thầy Khắc Du dạy ngoại ngữ. Thích chết đi .

nó mà tròn mắt vì sa mạc lời, không chút biểu cảm đáp:

- Tao thấy bình thường mà, có gì hot đâu!

- Cái con nhỏ này! Mày có biết thầy Khắc Du dạy cực kỳ giỏi đã còn độ đẹp trai thì miễn bàn. _ Nó chống cằm ra vẻ tương tư.

- Ờ...t thấy ổng già rồi mà mày mê gì!

- What?! Già? Mày nghĩ sao Ly? Thầy mới có 30 tuổi chứ nhiêu! Đàn ông tuổi 30 là siêu chuẩn rồi!

Đang nghe con bà tám thì bỗng giọng quen thuộc cất lên:

- Em Tần Nhược Ly lên bảng câu này cho tôi!

Cô bước lên bảng cầm lấy cục phấn, nở nụ nham hiểm. Sau khi về chỗ kiểm tra lại bài trên bảng rồi lắc đầu.

- Câu này sai! Các em phải ý học vào vì đã đại học rồi chứ không còn nhỏ nữa đâu! Và ý bảng chứ đừng có thầy suốt như ai kia rồi lên bảng sai nhe!

Cô ngồi phía dưới cố kiềm chế cơn thịnh nộ và nhủ lòng khi về nhà sẽ cho hắn nát như tương: -" Đồ trâu già! Tôi lo ngắm hồi nào? Vậy mà bảo là công tư phân minh?! Công tư như cục phân thì có!".

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...