Hãy Gọi Bằng Anh [...] – Chương 19

Anh bối rối trước sự xuất hiện và câu của Đình Trân, đặc biệt là trong hoàn cảnh này, cũng không biết tại sao Đình Trân lại biết địa chỉ nhà , bây giờ không suy nghĩ gì ngoài việc phải nhanh chóng tìm ra . Đình Trân nhận thấy sự lạnh lùng từ thì trong lòng ta cảm thấy khó chịu và bực tức. Cô ta bước đến bên cạnh :

- Anh không thể mời em vào nhà sao?

- Xin lỗi em, biết em từ xa về mà còn đến nhà thăm bây giờ đang có việc gấp!

Nghe vẻ mặt ta vội cau có, ta vẫn không bỏ cuộc:

- Anh sợ vợ của ghen đúng không?

Anh lại một phen bất ngờ từ ta, ta đã lâu không liên lạc gì với nhau, tuy giọng vẫn vô cùng ôn nhu:

- Sao em biết đã có vợ?

- Lúc nãy em sang nhà ba mẹ để thăm hai bác thì tin đã lấy vợ. Hai bác đã cho em địa chỉ nhà của .

- Anh hiểu rồi! Bây giờ có công việc phải đi nên mong em thông cảm. Khi khác mình sẽ chuyện với nhau đàng hoàng hơn.

Câu vừa thốt ra thì đã xoay người bỏ đi ta vội vàng nắm lấy tay rồi ngã vào lòng , giật mình nhanh chóng đẩy ta ra ta ôm chặt lấy nhất quyết không buông:

- Anh đừng bỏ đi mà! Sao lạnh lùng với em như chứ!

- Em Trân! Bỏ ra đi!

- Em không buông! Chỉ mới 2 năm kể từ khi trở về nước mà sao đã lấy vợ, trả lời em đi Du!

- Buông ra đi Trân! Nếu không thì đừng trách ! _ Anh hằn giọng đầy đáng sợ.

Cô ta nghe thì bắt đầu cảm thấy lo sợ vì là người đã thì sẽ . Dù trong lòng không hề muốn Đình Trân đành buông ra. Cô ta chỉ vừa bỏ tay ra khỏi người thì đã đơ người ra, vì cách hai người không xa chính là.... Không lẽ nãy giờ đã chứng kiến hết mọi chuyện, nếu chứng kiến từ đầu đến cuối thì còn họa may lỡ như chỉ thấy cảnh tượng ta ôm chặt lấy thì...

- Nhược Ly... không có...em đừng hiểu lầm!

Cô đưa đôi mắt ngấn lệ đầy tức giận, nhạt rồi lên tay ga xe chạy đi mất. Mọi chuyện có vẻ không tốt đẹp một chút nào mà trái lại đang rất tồi tệ. Anh hốt hoảng đuổi theo mặc cho ta ra sức níu kéo bằng cả lời và hành . Khi đã đi khuất ta nở một nụ đắc ý trên môi. Dù chuyện khiến giận bỏ đi hoàn toàn nằm ngoài ý định của ta, ta không hề biết rằng sẽ về và chứng kiến ngay khoảnh khắc ấy. Cô ta thích thú nghĩ thầm: "Xem ra lần này ông trời cũng muốn giúp mình".

**Chương 21**

Tuy là con khi tức giận thì khả năng chạy xe của chẳng thua gì tay đua thứ thiệt. Anh đuổi theo không kịp thở, chạy vào hầm xe siêu thị rồi gửi xe đi vào bên trong. Anh cũng nhanh chóng đi theo sau thoáng một chút đã không thấy đâu. Mới vài giây trước thấy vào khu vực bán quần áo mà giờ lại biến mất. Anh lùng sục cả trăm dãy hàng quần áo bày bán vẫn không thấy .

Chắc chắn đã đánh lạc hướng , siêu thị này rộng lớn như muốn tìm một người là chuyện không hề dễ dàng. Anh lại lo rằng đã bỏ ra khỏi siêu thị, cách duy nhất để "bắt" về là phải quay trở lại hầm xe kiểm tra xem xe của có còn ở đó hay không, nếu còn thì sẽ đứng ngay cạnh xe của để chờ dạo siêu thị cho đã rồi đằng nào cũng phải lấy xe về. Nghĩ là , nhanh chống xoay người tiến về phía hầm giữ xe vừa đi vài mét thì đã thấy bóng dáng quen thuộc ấy đang ngồi trong khu ăn uống của siêu thị với một bàn thức ăn, còn thì đang ăn một cách ngon lành khác hẳn với gương mặt buồn bã, ủ rũ khi nãy. Anh thấy thì vui mừng vô cùng và cũng đồng thời nhận lấy cú sốc về tâm hồn ăn uống của , thầm nghĩ:"Sức mạnh của đồ ăn ghê gớm thật!".

Anh cẩn trọng bước đến ngồi đối diện với . Cô nhận ra rằng đang ngồi rất gần vẫn vờ như không hề có xuất hiện của mà thản nhiên tiếp tục ăn. Anh chờ hơn 15 phút để ăn xong hết thức ăn trên bàn rồi mới cất giọng:

- Chuyện lúc nãy.. không như em nghĩ đâu.

Cô vẫn vô tư ngồi uống nước mà không thèm trả lời hay lấy dù chỉ thoáng qua. Sự im lặng đáng sợ từ đã đánh thức nỗi bất an trong lòng .

- Em đừng như , không có chủ ôm Đình Trân. Anh cũng bất ngờ khi thấy ấy đến tìm . Anh không kể với em về Đình Trân vì quen biết ấy khi trường đại học đề cử sang Mĩ dạy học trong 3 năm để trau dồi kinh nghiệm. Anh chỉ xem ấy như một người học trò, một đứa em đơn thuần thôi. Đã 3 năm rồi không có liên lạc với ấy. Anh không có cảm gì đặc biệt với ấy cả...

Cô đưa đôi mắt bình thản chẳng hề dịu dàng mà lại ẩn chứa sự khó chịu đến tột cùng:

- Nói với tôi gì?_ Giọng vẫn nhẹ nhàng.

Lời thốt ra chẳng có chút gì là lớn tiếng hay đanh thép, giọng vẫn nhẹ nhàng, trầm ấm lại khiến người đang nghe không hề nhẹ lòng.

- Anh không muốn em như chút nào! Anh với Đình Trân không có gì cả!

- Không có sao ôm nhau? _ Cô vẫn nhẹ giọng.

- Cô ấy ôm trước, đã cố đẩy ấy ra chứ không hề đón nhận cái ôm đó._ Anh nắm lấy tay .

- Hai người không có gì, không có gì mà ta ôm ? _ Ánh mắt nảy lửa.

- Cái đó thì...Nói đúng ra thì trước đây Đình Trân từng vài lần tỏ với ..._ Anh toát mồ hôi.

- Tỏ ? Vài lần? _ Cô kéo dài từng chữ.

- Phải... đều từ chối!

....

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...