Hãy Gọi Bằng Anh [...] – Chương 18

- Cho vừa lòng thôi! _ Cô vẫn rất cứng miệng.

- Còn cứng miệng tới , cứ tưởng lần đầu đau tới mức khóc luôn chứ!

Thật ra là đang rất đau và cũng biết rất rõ điều đó hai người này gần nhau thì chỉ giỏi chọc nhau dù trong hoàn cảnh éo le nào. Cô đầy tự kiêu:

- Em đâu bánh bèo tới !

- Anh tính để em nghỉ ngơi nếu em thì tiếp tục thôi! _ Anh đắc ý.

Vừa dứt lời thì đã hăng hái tiếp tục sự nghiệp thể dục khiến không kịp buông một lời nào đã phải nhăn mặt chịu đựng. Nhưng dần dần sự đau đớn mất đi và thay thế bằng một thứ cảm giác bay bổng khó tả...

Anh hôn khắp cơ thể nuột nà của và để lại trên ngực nhiều vết đỏ như thể muốn đánh dấu chủ quyền. Anh không nghĩ lần đầu của sẽ "hành hạ" lâu như thái độ kiên cường của khiến không thể buông tha, cứ như mà "giày vò" đến gần sáng...

❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇❇

Ánh mắt chiếu khe hở nhỏ của màn che cửa sổ khiến nheo đôi mắt rồi chậm rãi mở rộng tầm của mình. Anh choàng tay sang bên cạnh để ôm lấy lại vớ tay vào khoảng trống vì không nằm cạnh . Anh nhanh chóng ngồi dậy, đưa đôi mắt còn chưa kịp thích nghi với ánh sáng của ngày mới đảo quanh phòng tìm không thấy. Anh bước vào phòng tắm cũng chẳng thấy đâu, bỗng thấy trên bàn có một tờ note nho nhỏ với dòng chữ: " Hôm nay em có lịch học vào buổi sáng nên em vào trường trước nha, em mua thức ăn để dưới bếp cho rồi. Buổi sáng vui vẻ nha !". Anh mỉm hạnh phúc khi đọc xong lời nhắn từ . Nhưng ngẫm lại chuyện đêm qua vẫn không thể tin mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của , rõ ràng "tập thể dục" lâu như mà hôm nay vẫn có thể đi học vào sáng sớm. Anh thầm nghĩ: "Anh nể em thật đó Ly!".

**Chương 19**

Sau khi vệ sinh cá nhân và dùng bữa sáng xong thì cũng đến giờ có tiết dạy ở trường. Anh nôn nóng đến trường để gặp vợ bướng bỉnh của mình. Nhưng khi đến trường, cố đi ngang qua lớp lại chẳng thấy đâu cả, không bận tâm tới những lời bàn tán mà điềm nhiên hỏi vài đứa học trò cùng lớp với thì chúng nó bảo:

- Thưa thầy, hôm nay tụi em không thấy Ly đi học!

Anh lo lắng, liên tục gọi điện cho điện thoại của lại chẳng liên lạc . Rõ ràng viết giấy rằng sáng nay đến trường mà bây giờ đi đâu mất không thể liên lạc. Anh như phát điên lên, phải nhanh chóng tìm cho ra . Bỏ mặc tiết dạy tiếp theo, xin phép hiệu trưởng rời khỏi trường vì đang có việc rất gấp và vô cùng quan trọng. Anh phóng xe đi tìm , đầu tiên là đi đến nhà ba mẹ vợ để tìm khi đến nơi thấy nhà đã khóa kín cửa, chợt nhớ ra rằng cha mẹ đã đi du lịch nước ngoài từ tuần trước. Anh gọi điện hỏi ba mẹ của xem có đến nhà thăm họ không câu trả lời vẫn khiến thất vọng.

Trong lòng lo sợ gặp phải chuyện gì chẳng lành nên đã chạy xe khắp nơi tìm , tất cả các nơi nghĩ có thể tới không bỏ xót một nơi nào ...tất cả đều là con số không. Bất lực chẳng biết phải tìm kiếm ở đâu đành quay về nhà hy vọng sẽ thấy đang ở nhà chờ về. Nghĩ là , nhanh chóng chuyển hướng xe chạy một mạch về nhà. Mọi thứ trước mắt khiến tiếp tục rơi vào thất vọng khi cửa vẫn còn khóa ngoài, chứng tỏ vẫn chưa hề về nhà. Anh đang quẩy quanh rối bời trong suy nghĩ không biết đang ở đâu thì một chiếc xe hơi hạng sang chạy đến trước cửa nhà . Từ trong xe một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm đen bó sát cơ thể trong thật quyến rũ tiến về phía . Cô ta dừng lại khi khoảng cách của ta và chỉ còn vài ba bước chân. Anh ta bằng đôi mắt ngạc nhiên và vẻ mặt khá bất ngờ. Cô ta mỉm ngọt ngào, vui mừng ra mặt:

- Khắc Du, lâu quá không gặp ! Anh còn nhớ em chứ?

Anh suy nghĩ vài giây, vẻ mặt của vẫn không thể nở một nụ trong lúc này:

- Đình Trân! Sao em lại ở đây?

- Em không ở đây sao? _ Cô ta nũng nịu có phần thất vọng .

- Ý không phải ! Em về nước từ khi nào? _ Mặt không chút biến sắc.

- Em chỉ mới về hôm qua thôi, về vì muốn gặp...!

......

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...