Anh càng tiến tới gần càng lo sợ mà lùi ra phía sau:
- Chú...không qua đây!
- Sao lại không chứ? _ Anh vẫn tiến tới.
Cô run rẩy lùi dần về phía sau mà không để ý nên đã ngã lên giường, nhanh chóng ngồi dậy định bỏ chạy đã nắm chặt hai cổ tay trên giường khiến không thể chạy thoát:
- Bỏ ra! _ Cô giẫy giụa.
- Lần nào em cũng câu này, em trốn tránh hoài sao? _ Anh cau mày .
- Em không muốn! Bỏ ra đi!
- Anh dù gì cũng là đàn ông, sống chung nửa năm chưa lần nào gì em! Ăn chay hoài sao chịu nổi!
- Em không muốn!_ Cô vẫn trốn tránh.
- Rốt cuộc là tại sao?
- Em...em đang có...để lần khác nha!_ Cô ấp a ấp úng.
Cảm nhận tay đang nới lỏng ra, nhanh chóng bật dậy toan bỏ chạy nhanh chóng siết chặt tay , ghì chặt xuống giường cùng nụ nham hiểm:
- Anh vừa ngẫm lại, em rụng dâu cách đây một tuần rồi nên đừng có lấy lý do!
- Sao...chuyện này mà cũng biết? _ Cô tái mặt.
- Vì em là vợ tôi! Giờ thì hết đường từ chối!
Anh hôn lên chiếc cổ trắng mịn của khiến bỗng rùng mình nhạy cảm. Cô nhẹ giọng thủ thỉ:
- Nếu...em không còn...
Nghe lời lắp lửng từ , hành của thoạt nhiên khựng lại, thẳng vào mắt . Anh nhíu mày nghiêm túc hỏi lại :
- Ý em là sao?
Cô bối rối, giọng có phần run sợ, đôi mắt ứa lệ:
- Chú có khinh thường nếu em em không còn...không còn...sự trong trắng...
Lời của như tiếng sét đánh bên tai , quá bất ngờ trước câu đó, không tin đã trao cái quý giá của một người con cho người đàn ông khác. Cô là một người không hề dễ dãi với đàn ông, tại sao lại như ? Bây giờ, sắc mặt trông hề ổn, cố gắng thật bình tĩnh:
- Em thật?
- Phải...Em...xin lỗi.
- Người đó là ai? Anh có thể biết?_ Anh nghẹn giọng.
- Một người em từng rất ...
- Vậy bây giờ em còn người đó không?
- Không còn thì sao? Còn thì sao?
Anh mỉm chua chát, một nụ chưa bao giờ thấy từ :
- Nếu không còn thì hãy đón nhận mới. Nếu em còn thì...chúng ta ly hôn....
Cô im lặng trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt của vẫn không ngừng dỗi theo từng biểu cảm trên gương mặt . Cô khẽ cất giọng yếu ớt:
- Em...Xin lỗi...
Anh đã hiểu ý nghĩa lời của . Anh buông tay ra, ngồi bệt xuống giường cúi gầm mặt, giọng đầy thất vọng:
- Ra là , từ đầu tới cuối là do tự mơ mộng rằng em có cảm với . Lần ở căn tin khi nghe em từ chối Khánh Minh và rằng em đã người người khác, cứ nghĩ người đó chính là .
Cô bắt đầu lo lắng khi thấy trở nên như :
- Chú...đừng như mà!
- Có lẽ đến lúc em như mong muốn rồi! _ Anh ảm đạm .
- Chú gì ? Em không hiểu? _ Cô thấy lòng bất an.
- Sự trong trắng không phải là tất cả để đánh giá về một người con , không ai có quyền khinh thường khi phụ nữ không còn trinh tiết. Ai cũng có quá khứ dù nó tốt đẹp hay đau thương. Nhưng em không , không thể và không muốn ép buộc em. Dù có em thì đã sao? Trái tim em cũng không thuộc về . Vậy thì đành trả lại tự do cho em, cố miễn cưỡng cũng chẳng thể hạnh phúc...
Bạn thấy sao?