Bởi vì ánh mắt của ấy tràn đầy phẫn nộ.
Nhưng ấy không thế mà chỉ hắng giọng:
“Ngoài cửa có người tìm .”
Tôi theo ánh mắt của Lục Hàn.
Quần áo trên người ta không khác gì lúc trước khi tôi ngất đi, nên tôi vẫn nhận ra.
Đó là ngày hôm qua đi theo bên cạnh Lục Hàn, cùng ta ra vào.
“Cố Vi!”
Sau khi thấy rõ thân ảnh của ta, giọng của Lục Hàn bỗng trở nên cao vút, giống như chột dạ vội gọi người ở cửa lại.
“Ai cho tới! Cút ra ngoài!”
Thật nực .
Anh ta vừa mới bị tôi đuổi ra ngoài, bây giờ lại có thể bảo người khác cút đi.
Tôi theo tầm mắt của ta, ngẩng đầu lên.
Cô kia đội mũ trùm đầu lớn màu trắng che nắng, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng ngọt ngào.
Cô ta nhấc chân lên bước vào cửa phòng bệnh.
Là giày cao gót.
Tôi bắt đầu hét lên:
“Anh Tầm!”
Sau khi thét chói tai, tôi chẳng biết tại sao mình lại ra một cái tên xa lạ.
Hình ảnh trước mắt tan thành từng mảnh vụn, khi tôi hét lên hai chữ kia thì cơ thể liền rơi vào 1 vòng tay ấm áp.
An toàn hơn, nóng bỏng hơn.
Tôi có thể cảm nhận nhịp tim của ấy, vừa mãnh liệt, vừa trầm ổn tựa như đóa hoa lửa đang nở rộ.
Anh ấy vào tai tôi rành mạch từng tiếng:
“Anh Tầm ở đây.”
Một bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy yếu của tôi, trấn an tất cả sợ hãi.
Tôi an tâm nhắm mắt lại.
Mệt quá.
“Châu Châu mệt thì ngủ một giấc đi.”
Anh ấy dừng một chút.
“Lần này đừng quên nhé.”
“Tính Tạ Tầm rất tệ, quên mất lần thứ hai, thật sự sẽ tức giận.”
7.
Khi tôi tỉnh lại, bên giường bệnh chỉ có Tạ Tầm.
Lạ thật.
Người xuất sắc như , hình như là tôi chưa từng gặp qua.
Nếu không nhất định sẽ có ấn tượng.
Nhưng tên của ấy là do tôi tự gọi, quen thuộc đến nỗi tưởng chừng đã mọc rễ nảy mầm trong miệng tôi từ lâu, thành thục đến kỳ lạ.
Tay ấy rất đẹp, trắng nõn thon dài, giờ phút này đang cúi đầu khuấy cháo trong bình giữ nhiệt.
“Tỉnh rồi, ăn chút cháo đi.”
Ánh mắt Tạ Tầm qua rất dịu dàng, lại mang theo chút trêu ghẹo.
“Biết em thích ăn thịt, đã lâu không ăn cơm, ăn dầu mỡ sẽ buồn nôn.”
Anh ấy kéo tay tôi qua, đặt cái bình giữ nhiệt nhỏ vào tay tôi.
Lại càng kì lạ.
Tôi dường như không chống lại sự đụng chạm của ấy.
Không chút đề phòng, tôi cúi đầu uống một ngụm cháo hoa.
Hơi ngọt, mang theo một chút mùi thịt.
“Tôi có quen không?”
Anh ấy cụp mắt, không trả lời.
“Bên ngoài đang mưa đấy.”
Tầm của ấy chuyển qua cửa sổ.
Tôi lại về phía đối phương.
Một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở đuôi lông mày tôi hoa cả mắt.
Tựa hồ ký ức gì đó bỗng xuất hiện, theo bản năng tôi ôm thái dương đau nhức.
Không muốn để ý đến những thông tin đột ngột xuất hiện không có đầu mối kia nữa, theo tầm mắt của ấy.
Trong mưa có một người.
Anh ta quỳ ở vị trí mười mét trước cửa sổ phòng bệnh.
Có lẽ là đã tính toán qua, vị trí của ta sẽ không ở dưới mái hiên bị tầm mắt che khuất, cũng đủ để cho tôi ở trên giường bệnh thấy rõ.
Là Lục Hàn.
Vẫn là cái ống tay áo màu trắng kia, phía trên bẩn không chịu nổi.
Lục Hàn từ trước đến nay thích sạch sẽ, tôi không biết ta đã chịu đựng như thế nào.
Giống như tôi không biết đất ở đâu ra, dính mưa nên trở thành bùn nhão.
Giống như linh cảm, tôi thấy Tạ Tầm luôn luôn bình tĩnh đang sờ chóp mũi, tay nắm thành quyền đặt ở bên môi.
“Khụ... Là .”
Tôi thầm.
“Nhưng cũng chưa có gì, là tại ta quá yếu.”
“Anh mới chỉ... đạp mấy cái.”
Ăn xong thìa cháo cuối cùng, tôi kéo kéo ống tay áo Tạ Tầm.
“Cho ta vào đi.”
Anh ấy xụ mặt.
“Phó Châu, em mất trí sao?”
“Em quên đã thấy ta ở đâu rồi à?”
“Lúc thấy, ta đi cùng ai?”
Tôi không ngờ Tạ Tầm qua như mẫu người nội tâm ít mà lại có thể y như bắn liên thanh thế này.
Giống như phản xạ tự nhiên, tôi lại đưa tay kéo kéo tay áo ấy, sau đó lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Bạn thấy sao?