14.
Lục Hàn tỏ ra hối hận.
Tôi biết bản thân ta không phải là người như .
Tuy rằng tôi cũng không rõ loạt hành mấy ngày đó của ta rốt cuộc vì sao lại trở nên cực đoan như .
Ngay cả lên lớp ta cũng không đi, tôi ở đâu ta liền quỳ ở đó.
Đã nhiều lần tôi nhấn mạnh rằng tôi thực sự không có đổ lỗi cho ta nữa.
Nhưng ta vẫn theo ý mình.
“Để chuộc tội đi.”
“Châu Châu, thật sự rất hối hận, em không thể cho một cơ hội nữa sao?”
Tôi không muốn thêm gì, quay lại trung tâm trợ giúp.
Tâm lý trị liệu lặp đi lặp lại sau khi bị chấn thương.
Ngay từ lúc nhập học tôi đã nghe qua trung tâm trợ giúp Hoa Hướng Dương.
Người phụ trách trung tâm trợ giúp cũng là người quen, bà là người phụ nữ ngày đó đã bảo vệ tôi ở phía sau.
Chỗ này của bà ấy là nơi cứu trợ xã hội, nuôi rất nhiều bệnh nhân tâm lý bị gia đình vứt bỏ như tôi.
Rất nhiều người ở đây có cùng trải nghiệm giống tôi.
Cơn ác mộng họ đã trải qua có lẽ còn sớm hơn tôi, hoặc là cùng đợt với tôi.
Tất cả đều không ngoại lệ bị tổn thương tâm lý nặng nề.
Có lẽ tôi vẫn còn may mắn.
Cơ chế tự bảo vệ mình đã giúp tôi quên đi một màn đẫm máu đáng sợ nhất, chỉ còn lại chút ký ức vụn vặt mà vẫn khiến tôi đổ mồ hôi lạnh mỗi khi mơ về.
Nó cũng đủ để tra tấn tôi rồi.
Tôi thực sự đau lòng cho tất cả các ở đây.
Những gì họ phải đối mặt là những trải nghiệm đen tối hơn nữa.
Tạ Tầm không thể vào.
Bởi vì nơi này có rất nhiều đến nay vẫn không thể đối mặt với nam giới, thấy sẽ sợ hãi thét chói tai.
Vì , tôi sẽ đến một mình.
Trong rất nhiều nạn nhân, tôi thấy mảnh ghép của bản thân, cũng thấy mảnh ghép cuộc sống của mình lúc trước.
Bởi vì đã quên đi đoạn thời gian đen tối nhất đó, nên tôi cũng không ngừng xây dựng lại chính mình, gặp gỡ rất nhiều là nạn nhân của hủ tục phi nhân tính.
Máu me và ác độc cũng không đủ để hình dung về tội ác này.
Mồ hôi lạnh của tôi chảy ròng ròng.
Khi tôi thử hoà mình cùng bọn họ, cảm nhận lại là những nỗi tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Tôi đang điều trị cho người khác, cũng chính là dần dần cứu lấy bản thân không trọn vẹn của chính mình.
Cho đến một ngày... tôi thấy hồ sơ của mình.
15.
Dòng chữ trên hồ sơ lạnh lẽo, khách quan.
Tôi dùng ngón tay chạm vào ký ức phủ đầy bụi, đọc từng chữ từng chữ cho bản thân nghe:
“Nạn nhân Phó Châu bị gãy xương chậu trong thời gian bị giam giữ bất hợp pháp, vết thương trên bề mặt da bị nhiễm trùng do ngâm lâu trong nước bẩn, bị khắc chữ trên da bằng hình thức bạo lực, tổn thương vĩnh viễn.”
“Chuyện riêng tư của Phó Châu phát sóng trực tiếp trên một trang web tư nhân, vi phạm nghiêm trọng vào danh dự và quyền riêng tư của nạn nhân.”
Chỉ ngắn ngủi mấy dòng chữ, trong nháy mắt đã mở ra cánh cửa ký ức.
Tôi chằm chằm vào dòng chữ đầy bi thống, sau đó… hôn mê bất tỉnh.
16.
Sau khi Tạ Tầm mang chiếc váy trắng kia tặng cho tôi, thật ra đã rất lâu rồi tôi không nằm mơ.
Không biết có phải lần này hôn mê quá lâu hay không, tôi lại nằm mơ.
Cô ta đã trói tôi rất chặt bằng xích chó.
Tôi không biết vì sao tôi rơi vào trong tay ta, cũng không dám mở mắt .
Nhưng lần này tôi đã cố gắng mở mí mắt ra.
Không có gì phải sợ, phải không?
Vì thế lần này trong mơ, tôi thấy rõ mặt người phụ nữ kia.
Rất giống.
Là bên cạnh Lục Hàn.
Khuôn mặt đường nét xinh đẹp, lại mang theo hơi thở u ám.
Đôi giày cao gót màu đỏ nâng lên.
Tôi thấy rõ huống của mình.
Tôi biết rõ đây là cơn ác mộng mà tôi đã trải qua.
Bể cá khổng lồ chứa đầy nước, lúc này tôi chưa đủ chín tuổi.
Bị ném vào trong bể cá, tôi cuộn mình, không thể phản kháng.
Nụ của ta đơn thuần mà đáng sợ.
“Trong đĩa của cha chính là như .”
“Ông ta , chó con không nghe lời thì sẽ bị trừng như này.”
“Dưới sự hướng dẫn của cha, con đã con chó trước cửa nhà.”
Mũi ta dán vào tôi.
“Chỉ cần nghe lời kiếm tiền tiêu vặt cho tôi, tôi có thể không nha.”
Tiếng vừa dứt, roi liền rơi xuống.
Tôi kêu lên đau đớn.
“Nói, là con chó nhỏ của Cố Lan, vĩnh viễn là tiểu nô của Cố Lan.”
Bạn thấy sao?