Hãy Đẩy Thuyền Tôi [...] – Chương 167

Việt Sở trước nay không nghĩ tới chính mình sẽ cùng Diêu Dao tiếp tục dây dưa, trên thực tế có lẽ cũng không tính dây dưa, là đơn phương đặt tâm tư đều ở trên người Diêu Dao.

Thẳng thắn mà , khi mười mấy tuổi nhận lời tỏ của Diêu Dao, vừa hoảng loạn đồng thời lại vừa có chút vui sướng, sau khi bình tĩnh lại, từ chối Diêu Dao.

Bởi vì không biết Diêu Dao có phải nghiêm túc hay không.

Mà Diêu Dao quả nhiên không phải nghiêm túc, quay đầu cùng học nam khác vừa vừa , sau đó lại tuyên bố một cách khoa trương rằng ấy đương với ai đó, mặc cho trường học ở nghiêm khác cấm sớm, Diêu Dao dường như cũng không sợ gì cả, khi đi ngang qua trước mặt , vẫn sẽ luôn hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý và kiêu ngạo.

Việt Sở khi đó bắt đầu nghĩ, chính mình từ chối Diêu Dao, sẽ lưu lại cho Diêu Dao ấn tượng gì?

Có thể nhớ kỹ hay không?

Cô không biết, cũng tâm loạn như ma.

Cô chỉ biết từ sau đó Diêu Dao liền cố ý vô mà nhằm vào chính mình, không phải ở ngoài mặt đối xấu chính mình bao nhiêu, mà là một ánh mắt giống như là một thanh kiếm, giống như đâm xuyên qua trái tim .

Sau này lên đại học, Việt Sở và Diêu Dao liên hệ ít đi, cũng không thế nào đi vòng bè trước kia, luôn có thể từ chỗ bè biết Diêu Dao lại có trai.

Lần này chính là một ông , lần trước chính là một tiểu thịt tươi, lần trước nữa là một tiểu nãi cẩu đáng , những lần còn lại là cùng một em trai mới vừa tốt nghiệp cao trung.

Cô muốn ngăn chặn cái đó, chặn không xong.

Cô cảm thấy quá phiền.

Cô cũng cảm thấy Diêu Dao thổ lộ với chính mình lúc trước, càng như một trò vui .

Khi nào cảm thấy chính mình thích Diêu Dao chứ? Có lẽ là từ khoảnh khắc bắt đầu thấy Khâu Dạng.

Khâu Dạng có một đôi mắt rất giống của Diêu Dao, đôi mắt Khâu Dạng, liền như thể thấy một Diêu Dao khác.

Cô biết như không đúng, vẫn là đem Khâu Dạng trở thành Diêu Dao, tận khả năng mà đối tốt với Khâu Dạng.

Nhưng Khâu Dạng không phải Diêu Dao, Khâu Dạng vào đôi mắt của vĩnh viễn chân thành và đơn thuần như , một chút kiêu ngạo đều không có.

Trước khi tốt nghiệp đại học, Việt Sở cảm thấy bản thân nên tỉnh mộng, đem hết thảy những điều này cho Khâu Dạng, rồi sau đó trốn khỏi Vân Thành.

Nhưng ngoài mặt là đi Kinh Thành học tập việc.

Cô biết Diêu Dao khẳng định sẽ biết, cũng biết Diêu Dao khẳng định sẽ không thèm để ý, thậm chí còn vô cùng hối hận vì sao mình lại rơi vào đó chỉ vì một trò của Diêu Dao.

Nhưng không có đáp án, hết thảy những điều này đều không có đáp án.

Ở Kinh thành học tập việc 6 năm nay, nõ lực không quan tâm đến những điều này, học nấu ăn từ những người mới và cũng học bơi từ những người mới.

bản thân bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, sao có thể chứ? Cô cũng không phải bằng sắt.

Cô thậm chí luôn nhớ tới Diêu Dao.

Bạn bè trong vòng bè và Weibo cập nhật, lại thấy Diêu Dao, cùng với chàng đẹp trai đứng bên cạnh Diêu Dao, hai người có cử chỉ thân mật.

Những người không chăm chỉ cập nhật như , mỗi khi cập nhật ảnh là của những buổi tụ tập này, Việt Sở đều có thể phát hiện người bên Diêu Dao đứng hay ngồi, lại thay đổi người.

Nhưng vẫn luôn không có .

Ngay cả lúc trước tốt nghiệp cao trung chủ nhiệm lớp của hai lớp có quan hệ hảo cầu cùng nhau chụp ảnh chung, Diêu Dao cũng đứng ở vị trí xa nhất.

Hiện tại các nàng một người ở Kinh Thành, một người ở Vân Thành.

Việt Sở biết rất rõ, nếu bản thân cứ tiếp tục lấy trạng thái như , nhất định sẽ điên mất.

Vì thế đề đơn từ chức công ty ở Kinh Thành.

Trở về Vân Thành không đến hai ngày, liền có cái vòng tụ hội, Việt Sở biết Diêu Dao sẽ không tham dự.

Cô muốn gặp Diêu Dao, mặc dù khả năng cũng không thể gì, mặc dù Diêu Dao lại muốn mang theo đến một soái ca chưa bao giờ gặp qua.

Việt Sở thay váy ngắn, còn trang điểm, đi buổi tụ họp này không biết sẽ nghênh đón kết cục gì.

6 năm không gặp, Diêu Dao so với trước như thể càng có phong , giơ tay nhấc chân cũng đều hấp dẫn ánh mắt của những chàng trai ở đây.

Đêm nay ấy không mang trai tới, có người trêu chọc hỏi vì sao, hỏi ấy trai tiểu soái ca lúc trước đâu, ấy cũng chỉ là nhàn nhạt mà ra bốn chữ: Bị tôi đá rồi.

Diêu Dao nhẹ nhàng bâng quơ, như thể đoạn cảm này đối ấy không quan trọng gì.

Việt Sở che giấu khóe miệng chua xót, ngửa đầu liền nốc hết một ly rượu vào miệng.

công việc liên quan đến giọng , nên dù có uống rượu cũng sẽ không uống đến mãnh liệt như , rất dễ kíc.h thích đến giọng .

Bởi ho lên.

Người đầu tiên tiến lên quan tâm không phải người khác, mà chính là Diêu Dao.

Diêu Dao lại là dáng vẻ phó thanh đạm kia: "Không phải chứ? Việt Sở, đồ ăn như sao có thể uống ?"

Việt Sở chỉ là chằm chằm ấy, ánh đèn quán bar ái muội, đầu Việt Sở có lẽ là bị cồn chi phối, miệng trương trương: "Đi khách sạn không?"

2

Cô rất rõ ràng thấy biểu Diêu Dao cứng lại, liền ở thời điểm cho rằng Diêu Dao sẽ từ chối, lại nghe thấy Diêu Dao "ừm" một tiếng: "Được thôi."

Hình ảnh sau đó Việt Sở nhớ rất rõ ràng.

Cô nhớ rõ bản thân đã cởi quần áo Diêu Dao như thế nào, cũng nhớ rõ môi Diêu Dao mềm mại có vị gì, cũng nhớ rõ bản thân đã gì với Diêu Dao.

Lúc trước sau khi chính mình từ chối Diêu Dao, giữa hai người bọn nàng mỗi lần gặp mặt đều có một cảm giác mùi thuốc nổ, mà hiện tại này mùi này hoàn toàn thay đổi thành hương vị kiều diễm.

Sau đêm nay, tựa hồ liền cùng Diêu Dao dây dưa.

Các loại ý nghĩa dây dưa.

Cô còn chưa tìm công việc mới, liền ở tại khách sạn, Diêu Dao cơ hồ có thời gian liền sẽ đến đây, rồi sau đó hai người liền lăn lộn trên giường.

Cô không biết có phải chính mình ảo giác hay không, cảm thấy Diêu Dao ở phương diện này còn mới lạ hơn cả .

Cụ thể một chút đại khái chính là đã xem qua phim, Diêu Dao đến phim cũng chưa xem qua.

Việt Sở cũng muốn cùng Diêu Dao chuyện nghiêm túc, các như chỉ có quan hệ dụ,c chứ không có quan hệ cảm phải không, thời điểm đang lúc muốn cùng Diêu Dao chuyện, liền nghe thấy có người gọi điện thoại cho Diêu Dao, không cẩn thận thoáng tên hiển thị.

Trên đó hiện là "Bảo bối".

Tim Việt Sở thẳng tắp mà trụy xuống, Diêu Dao đi ra ngoài cửa nghe điện thoại.

Việt Sở cửa đóng lại, cảm thấy tựa hồ không cần thiết chuyện nữa, quan hệ như là dị dạng một chút, chỉ có như mới có thể gặp  và có Diêu Dao.

Nhưng bởi vì cuộc điện thoại này, thái độ Việt Sở với Diêu Dao cũng dần dần lạnh một ít, nghĩ bản thân cần thời gian lý trí hơn, không thể ở chỗ Diêu Dao mà đánh mất bản thân.

Cô tìm công việc mới, cũng rất nhanh liền nhậm chức.

Lần đầu tiên trước khi tiết mục phát sóng, Việt Sở đắn đo thật lâu, mới gọi điện thoại cho Diêu Dao.

Bỏ đi, cứ như đi, số mệnh hai người bọn trước mắt chính là trạng thái như .

Bởi vì thích, không đối Diêu Dao có thể có bao nhiêu vững tâm, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân nỗ lực đi nỗ lực dời đi lực ý, cùng Diêu Dao ít tiếp một chút.

Đây là một cách lừa gạt chính mình, Việt Sở mấy năm trước dùng qua rất nhiều lần, đã sớm quen rồi.

Chỉ là đối với Diêu Dao tựa hồ đã nghiện, hiện tại tới giai đoạn khống chế không tốt nhất thôi.

Cô chỉ có khắc chế, mới có thể không cho bệnh chính mình ở Diêu Dao trước mặt biểu hiện quá rõ ràng.

Nhưng điều này rất khó, bởi vì thích Diêu Dao, so với chính mình dự đoán còn nhiều hơn nhiều.

Trước kia cảm thấy không đến mức, hiện tại không thể không thừa nhận.

Chỉ là......

Cô vô cùng để ý thái độ của Diêu Dao.

Diêu Dao hiện tại chỉ xem như một con cá thôi phải không?

Hay là chỉ là người trước kia bởi vì vui thổ lộ mà không , hiện tại lại cùng bản thân lên giường, sẽ Diêu Dao cảm thấy rất đã như sao?

Diêu Dao chưa bao giờ rõ điều này với , hơn nữa trò trước mặt , Diêu Dao nhận rất nhiều lần điện thoại, trả lời qua rất nhiều lần tin nhắn.

Như thể vĩnh viễn đều có người đang tìm Diêu Dao, cũng như thể có rất nhiều người thích Diêu Dao.

Cứ như thế mãi, Việt Sở liền có chút chịu không nổi, chuyện xảy ra là sau khi mối quan hệ của và Khâu Dạng hàn gắn, Khâu Dạng nhờ giúp mình nuôi mèo.

Việt Sở đồng ý, lấy mèo cái cớ, lấy cái này tới qua loa lấy lệ với Diêu Dao.

Không nghĩ tới Diêu Dao lại bởi vì một con mèo mà khóc, thời khắc Việt Sở nhận cuộc gọi từ Thẩm Nịnh Nhược, không khiếp sợ là giả.

Tại sao Diêu Dao lại khóc chứ?

Khẳng định là bởi vì để ý đi.

Nhưng tại sao lại để ý chứ?

Có lẽ là sợ mất đi người giường cũng không tệ lắm là đây.

Trong lòng Việt Sở là nghĩ như , hành lại không hề mơ hồ, lập tức đi tìm Diêu Dao.

Ngoài mặt cũng không giả vờ dỗ dành, không nghĩ tới Diêu Dao vì thế càng khổ sở hơn.

Điều này cho Việt Sở có chút chống đỡ không , bởi vì chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Diêu Dao, chính là tưởng tượng đến thái độ Diêu Dao đối với chính mình, lại chính mình vững tâm lên.

Chỉ là không nghĩ tới sau Diêu Dao lại cái gì.

Việt Sở quên mất chính mình một khắc kia là suy nghĩ như thế nào, chỉ nhớ rõ chính mình rất vui sướng.

Hoá ra Diêu Dao nhiều năm như , vẫn luôn thích chính mình.

Năm ấy cao trung tỏ cũng không phải vui , chỉ là người thiếu niên không biết chân thành mới là món đồ đáng quý nhất, bởi mới hiểu lầm lan tràn nhiều năm như .

"Việt Sở, cậu đừng tra tấn mình nữa không? Mình không biết cậu suy nghĩ cái gì, mình luôn đi đoán, đoán tới đoán lui mình vẫn đoán không ra."

"Cậu từ Kinh Thành trở về mình rất vui, mình còn cố ý đi tìm Thẩm Nịnh Nhược bảo cậu ấy xem giúp mình mình trang điểm như thế nào, chúng ta lâu như không gặp mặt, mình muốn cho bản thân ở trước mặt cậu trông còn phải đẹp hơn trước, cho cậu cảm thấy lúc trước từ chối mình là lựa chọn sai lầm cỡ nào."

"Chính là thời điểm ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người mình, cậu không thèm để ý, khi họ bàn tán về mối quan hệ trước đây của mình, cậu cũng không thèm để ý, nếu cậu không thèm để ý mình, vì sao cậu lại muốn bắt đầu với mình chứ? Vì sao cậu lại muốn mời mình đi khách sạn chứ? Vì sao cậu lại muốn cùng ta phát sinh một đoạn như chứ?"

"Mình không muốn tiếp tục nữa, chính là mình thích cậu nhiều năm như a, mình vất vả lắm mới có cơ hội gần gũi với cậu, mình vất vả lắm mới chờ cậu từ Kinh Thành trở về, đồng thời mình cũng rất đau lòng, cậu đối với mình lúc nóng lúc lạnh, cũng đối với mình lúc xa lúc gần, cậu thậm chí còn xem trọng một con mèo hơn cả mình, mình ở trong lòng cậu, có phải thật sự liền một chút vị trí đều không có hay không?"

Việt Sở nghe ấy những lời này, trong lòng bị nhét đầy vui sướng, còn chưa tới điểm quan trọng nhất: "Thế những người cũ kia thì sao? Cậu cậu thích mình nhiều năm như , thế bọn họ thì sao?"

"Ô ô ô bọn họ đều là diễn viên mình tìm." Diêu Dao nước mắt chảy xuống, "Mình cố ý bảo bọn họ diễn kịch cùng mình, bởi vì mình biết những người đó sẽ đăng lên vòng bè sẽ đăng lên Weibo, mình biết cậu theo dõi bọn họ, mình biết cậu sẽ thấy."

"Nhưng tựa hồ vô dụng, cậu sẽ không like sẽ không bình luận, mình không biết thời điểm cậu thấy cái đó sẽ suy nghĩ gì."

Diêu Dao càng càng ủy khuất: "Lúc trước cậu từ chối mình, mình cảm thấy mình thật mất mặt, cậu còn không để mình vào mắt, mỗi ngày đều cùng nam học bá kia ra ra vào vào, học khác các cậu thật xứng đôi a, mà lòng mình rất ghen tị a, lúc trước cậu không thích mình, qua nhiều năm như , mình nghĩ ngộ nhỡ phát sinh thay đổi thì sao?"

"Nhưng cậu vẫn không thích mình, Việt Sở."

"Sao cậu vẫn không thích mình."

"Mình cầu xin cậu thích mình đi."

Việt Sở nghe ấy chua xót lên tiếng, trong lòng cũng chua xót theo.

Khi niên thiếu quá xem trọng mặt mũi, thế cho nên bỏ lỡ nhiều năm như .

"Cậu không cần cầu xin mình." Việt Sở ôm mặt ấy.

Tiếng Diêu Dao khóc lớn hơn nữa: "Xong rồi, cầu xin cậu đều không có tác dụng phải không? Mình một chút cơ hội đều không có......"

1

Cái chữ "sao" kia ấy còn chưa ra khỏi miệng, môi đã bị Việt Sở lấp kín.

Việt Sở hốc mắt ướt át, bàn tay đang ôm Diêo Dao trượt xuống, ôm eo Diêu Dao, đem nụ hôn này hôn sâu hơn.

Nhưng nước mắt hai người đều đang chảy xuống, thẳng đến dính vào môi các nàng, lại bị cuốn vào trong miệng.

Nụ hôn này đi qua thật lâu, cảm Diêu Dao cũng dần dần bằng phẳng xuống, sau khi chấm dứt, Việt Sở áp trán với Diêu Dao, mang theo một chút khóc nức nở ——

"Không cần cầu xin mình."

"Bởi vì mình cũng thích cậu rất nhiều năm rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...