3
Tôi, con trai trưởng của phủ Tướng quân, là vị thiếu gia có uy vọng nhất kinh thành.
Cha tôi và mẹ sống với nhau có vẻ hòa thuận, ông mẹ của Tô Cẩn hơn. Ông vốn không thích tính cách phóng khoáng, không chịu gò bó của tôi, mà thích sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Tô Cẩn
Cha không ưa tôi, ông cũng không thể gì, bởi gia tộc bên ngoại của tôi rất có thế lực.
Ông ngoại tôi là Trấn Quốc Tướng quân, một vị tướng dũng mãnh, chưa từng bại trận.
Có thể , giang sơn này không phải của Hoàng đế, mà là của ông ấy. Chính vì điều này, để tránh sự nghi kỵ của Hoàng đế, ông ngoại sớm đã cáo lão hồi hương, không màng đến thế sự.
Tôi biết cha không thương mình, nên càng thích ở bên ông ngoại hơn.
Từ nhỏ, tôi đã nghe nhiều về chiến công hiển hách của ông ngoại, lòng đầy ngưỡng mộ, ngày ngày quấn lấy ông, không đọc sách thánh hiền mà chỉ chăm nghiên cứu binh pháp.
Khi ông ngoại chưa trở về quê, tôi thường xuyên theo ông ở trong doanh trại, cảm nhận cát bụi vàng bay, không khí đượm mùi m.á.u tanh, lòng chỉ thấy sục sôi nhiệt huyết.
Có lẽ vì ở cùng các binh sĩ quá lâu, tính cách tôi cũng trở nên thẳng thắn, phóng khoáng, hoàn toàn khác biệt với những công tử kinh thành nho nhã, thư sinh, khiến cha tôi tức giận đến mức trừng mắt, giậm chân.
4
Lần đầu tiên gặp Ninh Hựu là trên đường tôi trở về kinh sau khi thăm ông ngoại.
Vì ham chơi, tôi mặc đồ thường dân, trốn khỏi hộ vệ, chạy khắp nơi.
Tôi chỉ nhớ hôm đó là một ngày trời âm u, mưa phùn rả rích, sương mù bao phủ khắp trời đất, không rõ đường đi, chỉ thấy xa xa là núi xanh, gần gần là dòng sông nhỏ.
Tôi cứu một suýt ngã xuống nước.
Tôi vốn không có ý mạo phạm nữ tử, khi thấy gương mặt ấy đỏ bừng lên, tôi mới nhận ra có điều không ổn.
Đúng lúc đó, Ninh Hựu đi ngang qua, liền coi tôi là kẻ vô lại trêu ghẹo dân lành.
Chàng công tử nhà Hầu phủ năm ấy, còn rất trẻ, nghiêm nghị trách mắng tôi, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Nhưng tôi lại cảm thấy dáng vẻ ấy thật đẹp.
Đời tôi lần đầu tiên rung , thế mà lại vì một nam tử.
Từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tôi chỉ quen với những người đàn ông thô kệch, chưa từng gặp qua công tử kinh thành nào nuôi dạy trong nhung lụa như .
Thái độ của tôi khiến công tử nhỏ bực mình. Tôi đã giải thích rất nhiều lần, thấy chàng vẫn nghi ngờ, tôi liền nắm tay chàng, lặp lại lời giải thích.
Chàng đỏ mặt, hất tay áo bỏ đi. Tôi vội chặn lại, hỏi tên chàng.
"Ninh Hựu."
Chàng chỉ để lại một cái tên, rồi trừng mắt tôi trước khi rời đi.
Tôi thấy thú vị, lại thật lòng thích chàng, nên bắt đầu tìm hiểu về chàng.
Sau đó, Hoàng đế mở yến tiệc, mời tôi tham dự, và Ninh Hựu cũng ở đó.
Trong bữa tiệc, Hoàng đế nhận ra tôi có cảm với Ninh Hựu, liền ban hôn cho chúng tôi.
Tôi vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng đến tìm Ninh Hựu.
Nhưng vì tính cách quá thẳng thắn, lỗ mãng của tôi, Ninh Hựu không hề thích.
Về sau, tôi cố gắng thay đổi, cố tỏ ra dịu dàng, nhỏ nhẹ như chàng mong muốn, ngày ngày quấn lấy chàng, dùng cách của mình để đối xử tốt với chàng.
Tôi thường xuyên bị từ chối, chắc hẳn chàng rất ghét tôi. Nhưng chàng chưa từng đề cập đến chuyện hủy bỏ hôn ước.
Tôi nghĩ, ít nhất chàng cũng có chút lòng.
Nhưng rồi vua Yển khởi binh phản, đất nước tổn thất nặng nề, không thể khơi mào chiến tranh.
Cha tôi nhận lệnh xuất chinh, mục đích là để thương thuyết.
Vua Yển tính hòa hoãn, đề nghị cắt đất xưng vương.
Hoàng đế do dự, lại vì thái tử mất tích mà kiệt sức.
Vua Yển cần con tin để ổn định quốc gia mới thành lập, không công chúa hay hoàng tử nào chịu đi.
Ninh Hựu đề nghị tôi đi, bởi tôi là con trai trưởng của Tướng quân. Có tôi ở đó, cha tôi chắc chắn sẽ không dám tấn công Yển Quốc.
Ban đầu, tôi không thể tin . Hắn lại có thể đường hoàng nghĩ đến chuyện đưa tôi qua đó.
Tôi không đồng ý, ầm lên ở Hầu phủ, mắng chửi Ninh Hựu, trông chẳng khác nào một kẻ chanh chua.
Có lẽ hắn thực sự chán ghét tính cách của tôi, vẫn kiên quyết tiến cử, cuối cùng tôi bị đưa đi.
Mẹ tôi khóc đỏ cả mắt, thu dọn hành lý cho tôi, dặn trời lạnh nhớ mặc thêm áo.
Cha tôi không bày tỏ cảm gì, chỉ thản nhiên bảo tôi phải biết kiềm chế tính ở nơi đó.
Ninh Hựu cũng đến tiễn tôi. Lần đầu tiên hắn lấy đi túi thơm bên hông tôi, ánh mắt phức tạp. Tôi hỏi hắn có phải rất ghét tôi không.
Hắn im lặng hồi lâu, lắc đầu, rằng hắn sẽ cưới tôi.
Tô Cẩn đứng xa xa, ánh mắt tôi vẫn như mọi khi, bề ngoài vô , thẳm sâu lại ẩn chứa sự căm hận muốn băm vằm tôi thành trăm mảnh.
Kinh thành rộng lớn như thế, mà chẳng ai nghĩ cho tôi, chẳng ai quan tâm đến cảm nhận của tôi.
Có lẽ họ đều nghĩ rằng tôi là kẻ cao quý, sẽ không bị gì.
Nhưng lịch sử đã từng có trường hợp con tin nào đối đãi tử tế chưa?
Bạn thấy sao?