Hạt Ngọc Rơi Qua [...] – Chương 7

Vàng có, ngọc có, hoa có, cỏ có.

Đỏ có, xanh có, rực rỡ có, nhã nhặn có.

Ta đẩy trả lại, Ngâm Nguyệt nương đứng ngoài cửa, khóc đỏ hoe mắt: "A Thư, những thứ này chàng tặng cho Ngâm Nguyệt nương đi, nàng ta mặc vào, đeo vào, trông đẹp hơn ta."

Hắn còn mua cho Trúc Nhi một hộp điểm tâm, những chiếc bánh nhỏ nặn thành hình con hổ và con khỉ sống như thật.

Triệu Kỳ Nhi chiếc hộp bánh chằm chằm, thèm thuồng đến mức phải lắc tay Ngâm Nguyệt nương: "Mẹ, mẹ cầu xin cha đi, con cũng muốn cái này!"

Nghe Triệu Kỳ Nhi gọi hắn là cha, Bùi Thanh Thư sa sầm mặt xuống: "Kỳ Nhi, ta không phải cha của con, cha con tham ô tiền cứu trợ thiên tai, hiện đang ở trong ngục tại kinh thành, chỉ đợi mùa thu xét xử."

Nghe Bùi Thanh Thư , sắc mặt Ngâm Nguyệt thoáng chốc tái nhợt. Nàng ta giơ tay tát Triệu Kỳ Nhi hai cái. Triệu Kỳ Nhi òa khóc, vừa khóc vừa đòi về kinh thành tìm cha, bảo cha c.h.é.m đầu tất cả bọn họ.

Trúc Nhi trốn sau lưng ta, không chịu ra gặp Bùi Thanh Thư, càng không chịu gọi hắn một tiếng cha như trước kia: "Bùi thúc thúc, Trúc Nhi không thèm đâu, hơn nữa mẹ không cho Trúc Nhi nhận đồ của người lạ."

Bùi Thanh Thư ngẩn ngơ Trúc Nhi, thân hình lảo đảo, không thể tin mà hỏi: "Con gọi cha là gì?"

"Bùi thúc thúc! Mẹ nhận ai tướng công, người đó chính là cha của Trúc Nhi!"

Không muốn thấy họ cãi vã, ta thở dài: "A Thư, chúng ta ai sống cuộc đời nấy đi."

Dù Bùi Thanh Thư có khuyên thế nào, ta và Trúc Nhi đều không chịu về. Những ngày rời khỏi nhà, nắng rất gắt, kiếm tiền rất vất vả, dù sao cũng sẽ không ấm ức hơn gả cho hắn.

Ngô đại thẩm đi khắp nơi ta bỏ nhà đi là vì đã ăn cắp trâm vàng của Ngâm Nguyệt nương. Ngày vui của Xuân Hương đã gần kề, ta bận rộn thêu thùa giá y cho nàng ấy, lúc này không muốn vì những chuyện này mà hỏng không khí vui vẻ. Điều vui mừng hơn nữa là, vào ngày Xuân Hương xuất giá, bộ giá y một nhà giàu trong thị trấn ý.

Nhà giàu không thiếu quần áo đẹp để mặc, chỉ là muốn tìm một nữ tiên sinh dạy may vá cho các tiểu thư trong nhà. Sợ bị người khác giành mất, họ đã trả trước hai lượng bạc tiền công.

Với hai lượng bạc này, bây giờ có thể một số việc. Ta dẫn Trúc Nhi, đứng bên quầy bán đồ thư họa, trả ba mươi văn nhờ một vị tiên sinh viết giúp một bản văn thư và một lá thư. Vị tiên sinh đó tốt bụng, hỏi han tỉ mỉ, sợ bỏ sót điều gì.

Bùi Thanh Thư vội vàng kéo tay ta: "Ngọc Nương, nàng muốn viết gì, để ta viết giúp cho, nàng đâu biết chữ, đừng để người ta lừa."

Ta không hắn, cẩn thận cất giữ văn thư và lá thư, lắc đầu: "Vị tiên sinh này tốt bụng, ta tin ông ấy."

"Nàng tin một người lạ, mà không tin ta?"

"Hiện giờ Ngâm Nguyệt nương đang ở huyện Thủy, không cần phải nhờ chàng viết thư giúp ta nữa." Ta nhẹ: "Bút mực của A Thư đắt tiền, ta trả không nổi."

Bùi Thanh Thư sốt ruột: "Nàng là thê tử của ta, sao ta có thể lấy tiền của nàng !"

Nói ra câu này, chính hắn cũng sững sờ.

Khi xưa ta nhờ Bùi Thanh Thư viết thư gửi cho cha đã đi kinh thành mà bặt vô âm tín, ta định trả tiền cho hắn, hắn cũng như .

Hắn , nàng nhi quả mẫu sống không dễ, sao ta có thể lấy tiền của nàng!

Khi đó cũng vì câu này của hắn mà ta nghĩ đến việc trên chiếc váy đỏ kia thêu hoa đào lý hay hoa phượng tiên.

Ta không nhịn : "A Thư, chàng vẫn chẳng thay đổi chút nào nhỉ."

Thấy ta , đáy mắt Bùi Thanh Thư lóe lên một tia hy vọng: "Ngọc Nương, nàng không giận ta nữa chứ?"

Ta không biết trả lời hắn thế nào.

Bây giờ sắp đến Trung thu rồi. Trước kia ở Bùi gia vào lúc này, ta phải quét dọn đình viện, thu dọn giàn mướp đã khô héo, chuẩn bị hoa quả bánh trái để cúng trăng, dự định đem chăn màn áo bông từ năm ngoái đi đánh bông, rồi may hai bộ quần áo mới cho Bùi Thanh Thư và Trúc Nhi để mặc qua mùa đông và đi chúc Tết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...