"Còn cha cháu thì cũng ngốc. Lúc đầu có bao nhiêu chàng trai đẹp theo đuổi mẹ cháu, có người giúp mẹ cháu và bà ngoại gánh nước gánh hàng, có người đứng trên núi hát dân ca ba ngày ba đêm, chỉ có mình hắn giúp mẹ cháu viết thư cho ông ngoại đã bỏ vợ con của cháu, nhờ người gửi lên kinh thành, không lấy của nàng ấy một đồng nào. Người khác đều nghĩ, cái chàng nghèo từ kinh thành này lại biết cách lấy lòng Ngọc Nương. Cũng có người với cha cháu, Ngọc Nương chỉ đang cao, ra vẻ kiếm lợi, lừa đàn ông vây quanh nàng ấy, bản thân nàng ấy chỉ đang chờ lấy một người giàu có quyền thế. Ai ngờ cha cháu nghèo, lại có ba cân xương cứng. Hắn thẳng thắn , ta không cần tiền không phải vì có ý đồ gì với Ngọc Nương, mà là thấy hai mẹ con họ đáng thương, muốn đòi lại công bằng cho họ, họ góa bụa nhi, chỉ muốn sống cẩn thận qua ngày, các ngươi đừng về nàng ấy như . Sau đó bà ngoại cháu mất, rồi sau nữa, ánh mắt cha cháu nàng ấy không còn trong sáng như trước, mẹ cháu may cho mình một chiếc váy đỏ, rồi sau đó có cháu."
Trúc Nhi nghe chưa đủ, kéo mép váy của mẹ Xuân Hương hỏi không ngừng: "Thẩm thẩm, rồi sau đó thì sao ạ?"
Mẹ Xuân Hương hơi lúng túng, vắt óc suy nghĩ.
"À đúng rồi, ngày cưới mẹ cháu, cha cháu vui đến phát điên, uống say bí tỉ, vừa khóc vừa , trò lớn. Sau đó, sau đó à. . ."
Những chuyện sau đó, mẹ Xuân Hương không biết nữa.
Sau đó, ta mới biết là có hai bức thư gửi đến kinh thành, một bức hỏi thăm Ngâm Nguyệt nương, một bức tiện thể tìm cha cho ta.
Sau đó, ta mới biết ngày Bùi Thanh Thư cưới ta say mèm không phải vì vui mừng, mà là vì đau buồn. Bởi vì Triệu gia ở kinh thành đã hồi âm, cảnh cáo hắn đừng quấy rầy Liễu Ngâm Nguyệt nữa, nàng ta đã là người Triệu gia rồi.
Câu chuyện bình thường như , không thú vị như trong sách viết, thậm chí còn hoang đường đến mức có chút buồn .
Trúc Nhi đã ngủ say từ lâu.
Đêm đã khuya, trong sân chỉ còn tiếng côn trùng.
Câu chuyện kể xong, ta muốn một cái, cúi đầu xuống lại lau một tay đầy nước mắt.
4
Mẹ của Xuân Hương đi chợ về, vẻ mặt không vui. Bà ấy đặt mạnh chiếc giỏ tre đựng rau và mẫu thêu lên bàn, cuối cùng không kìm chửi ầm lên.
Ta mơ hồ nghe thấy những từ như "vừa ăn cướp vừa làng", "con đĩ nhỏ", "đồ vô liêm sỉ".
Mẹ của Xuân Hương vỗ vỗ bùn trên chân, rồi thấy ta và Trúc Nhi đã bóc cả buổi sáng nửa chậu hạt sen trắng muốt, nghẹn ngào : "Họ quá đáng lắm, họ quá ức h.i.ế.p người ta."
"Cháu trước, người ta thấy đẹp, cũng ngại không ép giá xuống." Ta đoán chắc là tiền công bị ép thấp, rót trà cho mẹ Xuân Hương: "Sắp đến Trung thu rồi, cháu nghĩ là phải thêu cảnh "Phú quý đầy nhà", hay là "Hằng Nga bái nguyệt" đây?"
Mẹ Xuân Hương nửa ngày không nên lời, vẫy vẫy tay: "Ngày mai ta ra quầy hàng hỏi thăm lại xem."
Nhưng ngày hôm sau mẹ Xuân Hương đã không thể xuống giường nổi.
Hôm qua đường trơn, bà ấy bị ngã đau chân, lúc ăn cơm cố ra vẻ không sao, nên chẳng ai nhận ra.
Mấy món vừa mới vớt từ ao, một ngày không bán là sẽ hỏng. Ta giấu mẹ Xuân Hương, gánh đôi đòn gánh của bà ấy, một bên đựng đài sen củ ấu, một bên là hạt sen và cây mã thầy.
Trúc Nhi ngoan ngoãn xách chiếc giỏ tre nhỏ theo sau ta, cẩn thận bảo vệ mẫu thêu bên trong.
Trong lòng ta cảm thấy áy náy, Trúc Nhi theo ta, những ngày này đã chịu không ít khổ cực.
"Trúc Nhi, lát nữa mẹ mua bánh cho con ăn không?"
Trời nắng to, chợ không đông người lắm, buôn bán cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy tiệm bánh, Trúc Nhi nuốt nước bọt, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Mẹ ơi, Trúc Nhi không thích ăn bánh nữa."
Ta đặt đồ đạc xuống, lấy ra năm đồng tiền người ta đã đặt cọc đưa cho Trúc Nhi.
"Đi mua miếng bánh đi, mẹ và Trúc Nhi cùng ăn."
Bạn thấy sao?