Ta khẽ nhíu mày, ôm bụng:
“Ta không đồng ý.
“Cha đứa bé cũng sẽ không đồng ý.”
Nếu Việt Sát biết ta lén sinh con, hắn nhất định sẽ ta trước, rồi chém cả đứa nhỏ.
Lão giả lại thong thả đáp:
“Tình thân đều là gánh nặng cho con đường tu hành.
“Thất lục dục, chỉ khiến kiếm đạo bị cản trở.
“Việt Sát là niềm kiêu hãnh của chúng ta!
“Sáu tuổi ngộ đạo, chín tuổi đột Thần Hoá, mười ba tuổi đánh bại tông chủ tiền nhiệm…
“Đáng tiếc, ngươi đã loạn tâm đạo của hắn.”
…
Tâm đạo của hắn yếu đến sao?!
Ta bứt rứt không yên:
“Ta cũng không nghĩ tới, tâm đạo của hắn lại ở ngay chỗ đó.
“Thật xin lỗi, khi ấy ta không nhịn nổi, mà Việt Sát khi đó cũng không từ chối, hắn đã giúp ta, hắn cũng…”
Lão giả sắc mặt trầm xuống, quát:
“Câm miệng!
“Dược tu các ngươi, sao lại không biết xấu hổ đến ?!”
Lão phất tay áo, đi thẳng ra ngoài, để ta một mình trong phòng “tự kiểm điểm”.
Nơi này, từng là chỗ ở của mẫu thân Việt Sát.
Họ muốn ta học theo tinh thần của cha mẹ hắn?
Ta nhạt, ngả lưng xuống giường.
Bụng có chút nóng.
Nếu như phải chờ đợi để bị , ta nên tự ra tay trước.
Nhưng khi đang tìm kiếm vật sắc nhọn, tay ta lại sờ thấy một viên gạch lỏng lẻo trên tường.
Bên trong… có một phong thư phủ đầy bụi.
Là thư của mẫu thân Việt Sát.
【Lần đầu tiên phụ thân chạm vào con, ông ấy vui mừng kêu lên: “Sát tốt, Sát tốt!” Vậy nên, bảo bối à, con sẽ tên là Việt Sát nhé.】
【Sao mới vừa có con, phụ thân con đã phải bế quan rồi? Tin tốt lành đây, đợi con tròn tháng, ông ấy sẽ trở về, nhất định rất nhớ con!】
【Thuốc đắng lắm, con nhớ ăn thêm chút đường, đừng sợ.】
【…Mẫu thân có chút lo lắng. Bọn họ , muốn đưa ta đi thật xa, để con phải sống một mình, không cho ta gặp con nữa. Hay là… chúng ta trốn đi nhé?】
【Xin lỗi con, bảo bối. Phụ thân con gặp chuyện ngoài ý muốn, ta phải đi tìm ông ấy. Nơi đó quá nguy hiểm, nếu ta không thể quay về… con phải nhớ rằng, chúng ta con, chưa bao giờ bỏ rơi con.】
…
Giấy thư đã úa vàng, vết nước mắt khô cứng, từng nếp gấp nhăn nhúm.
Hóa ra, lời đồn về Việt Sát, có nửa thật nửa giả.
Phụ mẫu hắn chưa từng bỏ rơi hắn.
Ta bí mật cất thư vào người.
Chuyện đứa nhỏ, vẫn phải tìm Việt Sát chuyện một lần cho rõ ràng.
Hiểu lầm này… cần giải quyết.
Cạch.
Ngoài cửa, bóng dáng lính gác vừa lướt qua rồi biến mất.
Khoá cửa đã bị mở.
Một bóng đen lướt nhẹ vào trong, chạm vào ánh trăng—
Nhưng người đến không phải người, mà là một thanh kiếm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nó nhảy vào lòng ta, cọ cọ nũng.
16
Thanh kiếm hộ tống ta suốt dọc đường, gặp ai là đánh, cuối cùng cũng đưa ta ra đến cổng.
Bỗng nhiên, thân kiếm run lên, trên thân xuất hiện những vết nứt.
Kiếm rung bần bật, phát ra tiếng ong ong, mà lòng ta thắt lại.
“Kiếm kiếm!”
Chợt nhớ đến kiếm tu trong kiếm tông, người và kiếm tâm ý tương thông.
Lẽ nào… Việt Sát đang gặp nguy hiểm?!
“Mau , Việt Sát đang ở đâu?”
Kiếm im lặng, chỉ cọ cọ vào tay áo ta, cố gắng kéo ta đi xa hơn.
Ta giữ chặt lấy nó, ép hỏi:
“Việt Sát đang ở đâu? Ngươi không , ta tự đi tìm.”
Kiếm run lẩy bẩy, vẫn không đáp.
Ta giận, nhẹ nhàng vỗ một cái:
“Được rồi, ta đi thật đây! Sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Nói xong, ta dứt khoát quay lưng, lao xuống núi.
Ta không biết rằng, thanh kiếm kia cứ ngơ ngác theo bóng ta xa dần, nhỏ dần…
Cuối cùng, gần như muốn vỡ nát.
…
Lần nữa cải trang trở lại kiếm tông, ta gùi theo một gánh dược liệu.
Thanh kiếm ngốc nghếch kia!
Ta đường đường là dược tu, tuyệt đối không phải kẻ vô bạc nghĩa!
Thủ vệ thấy ta, cảnh giác hỏi:
“Gì đây? Dược tu? Hôm nay kiếm tông chúng ta không có ai chết cả.”
Đ,o.c full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Ta khoanh tay, lạnh lùng đáp:
“Tông chủ các ngươi thiếu nợ dược tu ta, đến lúc trả tiền rồi! Nếu không, từ nay kiếm tu các ngươi đừng mong đến đây trị thương nữa!”
Bọn họ tá hỏa, vội vã dẫn ta vào trong.
“Nhưng mà… tông chủ hiện giờ không ổn lắm, ngươi… cẩn thận một chút.”
Việt Sát bị nhốt trong cấm địa.
Hắn ngồi gục xuống, dáng người gầy gò, nghe thấy tiếng cũng không ngẩng đầu lên.
Trên xương quai xanh bị gắn một sợi xích sắt, khoá chặt.
Thanh kiếm của hắn bị ngâm trong băng tuyết lạnh lẽo, thân kiếm đầy những vết nứt chằng chịt.
Thủ vệ bên cạnh lẩm bẩm:
“Trưởng lão , trong đầu tông chủ sinh ra tà niệm, sát khí rò rỉ, cần phải hối cải.”
Ta lẳng lặng đưa một gói thuốc chữa thương cho hắn, bảo hắn rời đi trước.
Thủ vệ rưng rưng cảm :
“Cô nương tốt bụng như ! Ta cũng muốn giúp một tay!”
Hắn hít sâu, hô lớn về phía Việt Sát:
“Tông chủ! Ngài thiếu nợ dược tu, nàng tới đòi tiền đây!”
“Thiếu nợ phải trả!”
Việt Sát khẽ đậy, hơi thở hỗn loạn.
Hắn ngước mắt lên, đối diện với ta.
Khoảnh khắc đó, nét mặt hắn hoàn toàn sững lại.
Ta có chút ngượng ngùng, vừa định mở miệng chào hỏi cha của đứa bé.
Nhưng—
Việt Sát nghiêm giọng quát:
“Tống nàng ra ngoài!”
Thủ vệ: “Tông chủ, ngài còn chưa trả tiền đâu! Đừng kiếm tông mất mặt chứ!”
…
Ta tựa người vào cửa, lạnh nhạt :
“Việt Sát, rốt cuộc ngươi sợ cái gì?”
Hắn không ta.
“Ngươi cứ trở về sống thật tốt đi.
“Chuyện này… coi như xong, ta không truy cứu.”
Hắn tha cho ta.
Nhưng trong lòng ta lại thấy không cam tâm.
Ngón tay siết chặt, ta lạnh:
“Ta không cam lòng. Đứa bé trong bụng ta, cũng không cam lòng.”
Thủ vệ: “???”
Việt Sát đột nhiên quay phắt đầu lại, đôi mắt sâu thẳm, ngữ khí trầm trầm:
“Cái gì?”
17
“Ngươi sao có thể…
“Chẳng lẽ bọn họ đã lừa ta?
“Mau rời khỏi đây!”
Một luồng kiếm khí băng giá xoẹt qua thanh kiếm chắn ngang trước mặt ta.
Trưởng lão kiếm tông bước ra, hiền hòa.
“Đồ ngốc, còn dám tự mình đưa đến cửa?
“Cũng tốt, để đứa trẻ gặp cha nó một lần, dù sao sau này cũng không còn cơ hội.”
Việt Sát loạng choạng, nhiều lần muốn đứng dậy, mỗi lần cử , xích sắt trên người hắn lại siết chặt, máu chảy ra ướt đẫm vạt áo.
Kiếm của hắn vẫn bị ngâm trong băng tuyết, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết.
Việt Sát trưởng lão, giọng khàn đặc:
“Ngươi đã … nếu ta chấp nhận chịu , sẽ tha cho nàng.”
Lão già nhẹ nhàng vỗ về thanh kiếm:
“Ngươi và cha mẹ ngươi đều ngây thơ như nhau.”
Ánh mắt lão rơi lên ta, giọng điệu bình thản:
“Đi thôi, về dưỡng thai đi. Nhân lúc Việt Sát còn sống, để hắn đứa bé một lần cũng .”
…
Nhưng khi lão vừa bước đi vài bước, thân hình bỗng lảo đảo.
Ta lạnh:
“Lão già, ngươi xem thường dược tu chúng ta đấy à?
“Còn nữa, một câu một câu ‘đứa trẻ’, ngươi là cái quái gì ?”
Dứt lời, ta mạnh tay ném ra một nắm độc dược cực mạnh vào mặt lão!
Từ khi đặt chân vào kiếm tông, ta đã rải đầy kịch độc trên đường đi.
Thủ vệ ngã lăn ra đất, run rẩy:
“Không hổ danh là dược tu… lợi quá.”
Trưởng lão ôm lấy ngực, thở dốc.
“Ngươi cần gì phải đến mức này?
“Ta cho ngươi vinh hoa phú quý vô hạn. Đàn ông ở đâu chẳng có, còn Việt Sát chẳng qua là một công cụ lạnh lùng, nào biết thương.
“Tình , đúng là thứ nực nhất trên đời.”
Ta sửng sốt.
“Lão già, ngươi từng bị ai đá à?
“Thất cũng đừng trút giận lên người khác chứ!”
Lão già nghẹn một hơi, lại hộc máu, tức đến mức mắng ta một câu rồi ngất đi.
…
Sau khi kéo Việt Sát ra khỏi băng tuyết, toàn thân hắn lạnh lẽo như băng.
Tay trái ta vác thanh kiếm, tay phải ôm lấy Việt Sát.
Ta hùng hổ đi lên, lại có người chắn ngang đường.
“Nông. Tiểu. Viên.
“Ngươi ta tìm thật khổ đấy.”
Phù Tiêu đã đến.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trên ống tay áo còn vương vết máu chưa khô.
18
Phù Tiêu là người hiền lành, ngoài lạnh trong nóng.
Hắn giật lấy Việt Sát từ tay ta, nhanh chóng đỡ hắn đứng dậy, rồi đổ rượu mạnh lên người hắn để sát trùng vết thương.
Việt Sát ôm lấy ta, ý thức trở nên hỗn loạn.
Hắn chỉ lặp đi lặp lại một câu:
“Chúng ta đi ngủ đi. Ngủ, ngủ nào!”
Ta chợt nhớ ra—
Không ổn rồi! Việt Sát sau khi uống rượu sẽ mất kiểm soát!
“Ngươi đừng đụng vào hắn! Điên rồi à? Mau buông tay!”
Phù Tiêu kéo mạnh cánh tay Việt Sát, cố tách chúng ta ra.
Nhưng chưa kịp gì, kiếm của Việt Sát vừa mới rã đông lập tức quật hắn vài phát.
Phù Tiêu giận dữ, lập tức giơ tay phản kích.
Ta vô thức chắn trước Việt Sát.
Phù Tiêu cứng đờ, đôi mắt tràn đầy hoài nghi.
Hắn ta chằm chằm, giọng khàn khàn:
“Nông Tiểu Viên, tại sao ngươi lại bảo vệ hắn?
“Rõ ràng… ngươi vẫn luôn thích ta.”
Ta nhẹ giọng :
“Nhưng ngươi đâu có thích ta.”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Phù Tiêu thoáng sững người, rồi ngay sau đó, hắn đột nhiên tức giận.
“Mỗi ngày ta đều ở bên cạnh ngươi, ngươi mù rồi à?
“Tại sao các ngươi nữ nhân lại nông cạn như ?
“Nhất định phải nghe người ta ‘thích’, mới hiểu là thích sao?!”
Ta không biết nên đáp thế nào.
Việt Sát mê man ôm lấy chân ta, lẩm bẩm :
“Thích, thích, thích, thích, thích!
“Nương tử, hôn một cái không?”
Phù Tiêu hít sâu một hơi, hắn với ánh mắt ghê tởm.
Hắn chĩa ngón tay về phía Việt Sát, mắng lớn:
“Ngươi thật không biết liêm sỉ!”
Nhưng ta lại không nhịn , cúi xuống xoa đầu Việt Sát, còn tiện thể xoa luôn cả tai và má hắn.
“Ngoan lắm, Việt Việt.”
Phù Tiêu tức đến mức mặt tái mét.
Hắn lập tức triệu tập các trưởng lão kiếm tông.
“Các ngươi trông chừng tông chủ của mình đi!
“Ta phải đưa sư tỷ về dược tông.”
19
Các trưởng lão kiếm tông Việt Sát đang say rượu mất kiểm soát, không lời nào.
Một trưởng lão lắc đầu, thở dài:
“Đúng là đồ phế vật bị vứt bỏ.”
“Ngã vào lưới , u mê không lối thoát, giống hệt cha mẹ hắn năm xưa.”
“Đã vô dụng đến mức này, thà chết quách cho xong.”
Bạn thấy sao?