4.
「Mẹ, mẹ có muốn ly hôn với ba không?」
Khi tôi câu này, mẹ đã sửng sốt một lúc, rồi nước mắt rơi không cần báo trước.
Bà ấy kìm nén cảm , không dám khóc to, và liên tục xin lỗi tôi.
"Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, mẹ không thể chịu đựng nữa, mẹ không thể chịu nữa..."
Tôi ôm mẹ mà không một lời, hiểu rõ nỗi đau trong lòng bà ấy.
Thế giới này của chúng tôi giống như một cuốn tiểu thuyết, và Nguyễn Ninh Hinh là nữ chính thích trong tiểu thuyết này.
Cô ấy có thể bất cứ điều gì mình muốn, tự nhiên mà chiếm giữ của nam chính trong tiểu thuyết.
Nếu chỉ thôi cũng chẳng có gì, ấy muốn đó thông qua cách áp bức những người phụ nữ khác.
Cô ấy muốn tất cả nhân vật nam liên quan đến ấy, để họ tổn thương người phụ nữ khác chỉ để chứng minh vị trí đặc biệt của mình.
Ví dụ như tôi, ví dụ như mẹ tôi, tất cả đều là đối tượng cạnh tranh của nữ chính chọn.
Điều này khiến tôi cảm thấy kinh tởm…
…
Tôi và Nguyễn Ninh Hinh là sinh đôi, ấy sinh trước tôi mười phút.
Ban đầu, Nguyễn Ninh Hinh là tên của tôi, còn ấy là Nguyễn Ninh Trác
Khi ấy biết , ngay lập tức ấy tỏ ý không thích tên Nguyễn Ninh Trác và không muốn là chị .
Vì , ấy trở thành Nguyễn Ninh Hinh, trở thành em .
Còn tôi trở thành Nguyễn Ninh Trác, trở thành chị .
Từ nhỏ, tôi bị ba mẹ tôi ép buộc nghiêm khắc, nếu không tốt sẽ cần bị mắng và đôi khi bị đánh.
Nhưng Nguyễn Ninh Hinh không giống như , ấy ba thương sâu đậm, ở nhà, mọi thứ ấy ̀ sẽ theo, ba sẽ nghe theo ấy một cách vô điều kiện, dù cầu của ấy không hợp lý.
Nếu ấy không thích một loại thức ăn nào đó, ba sẽ không bao giờ để thức ăn đó xuất hiện trên bàn ăn của gia đình, dù cả tôi và mẹ tôi đều thích món đó.
Cô ấy không thích đi học, ba cũng không ép ấy phải đi học, để cho ấy ở nhà và học cùng gia sư, học ba ngày và nghỉ hai ngày.
Từ nhỏ ấy đã không thân thiện với mẹ, thích độc chiếm ba.
Từ khi biết đi và biết , ấy luôn ôm ba ngủ, không cho mẹ cùng ngủ, ăn cơm cũng phải ngồi trong lòng ba.
Ban đầu chỉ là không để mẹ tiếp cận ba, sau đó phát triển thành mẹ chỉ cần ngồi cùng ba ăn cơm, sẽ khóc nháo.
Nói ra có lẽ có người không tin, ba và mẹ tôi trong mười năm qua chưa bao giờ ngồi ăn chung trên bàn ăn, chưa kể đến việc cùng giường chung gối.
Nhờ Nguyễn Ninh Hinh, hôn nhân của ba và mẹ tôi từ lâu đã không còn tồn tại nữa.
…
Đến tuần trước, mẹ nghĩ rằng mười ba tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cần phải giữ khoảng cách phù hợp với ba, và cầu Nguyễn Ninh Hinh sau này phải tự tắm, tự ngủ.
Vì điều này, Nguyễn Ninh Hinh đã náo loạn một hồi, trước tiên là tuyệt thực, sau đó rời khỏi nhà.
Cô ấy không chỉ tổn thương mẹ bằng cách ném cốc trà mà còn ̀m ba và mẹ cãi nhau một trận lớn.
Hôm nay, mẹ tôi lại một lần nữa đề cập đến vấn đề này, chỉ để có lý do cuối cùng để ra đi.
Nếu tôi không can thiệp, bà ấy có lẽ đã đề xuất ly hôn.
Hoặc là không cần gì cả, tự nguyện rời đi tay trắng.
Ba và mẹ tôi từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, từ trang phục học sinh đến trang phục cưới, cảm của họ luôn rất tốt, nếu không có Nguyễn Ninh Hinh, họ có thể trở thành cặp vợ chồng hạnh phúc sống cùng nhau tới già.
Kiếp trước, khi nghe mẹ tôi ly hôn, phản ứng đầu tiên của ba tôi cũng là hoảng loạn, sau đó từ chối.
Nhưng Nguyễn Ninh Hinh vui vẻ lắm, chỉ cần một câu, đã khiến ba tôi thay đổi quyết định của mình.
"Ba ơi, để cho bà ấy đi đi, con chỉ muốn có ba, không muốn có mẹ, con ghét bà ấy lắm, sau này xin hãy để Hinh Hinh ở bên ba."
Ba tôi ngay lập tức quên đi cảm nhiều năm với mẹ, lạnh lùng ra lệnh cho mẹ tôi nhanh chóng rời đi.
Sau khi mẹ, người duy nhất thương tôi, rời đi như .
Cuộc đời của tôi sau đó đã trở nên như địa ngục.
Khi tâm trạng của mẹ trở nên bình tĩnh, tôi mới một lần nữa mở miệng:
"Mẹ ơi, con ủng hộ mẹ ly hôn với ba, chỉ là, mẹ có thể đợi thêm chút không?"
5.
Trong thời gian này, Nguyễn Ninh Hinh chỉ tiếp với gia đình, sự thương mà nhận chủ yếu từ ba chúng tôi, người khác chưa hiểu biết sâu về ấy.
Lý do mà trở thành trung tâm sự thích trong tương lai là vì ấy đã chiếm đoạt thành công và những thành tựu vinh quang của tôi.
Chính ánh sáng của tôi đã tạo nên vòng hào quang cho ta.
Nhìn chung, ta dựa vào việc cướp đoạt.
Trải qua cuộc đời thứ hai, tài sản của tôi, ta cũng đừng mơ mộng lấy !
…
"Ba, để con thay chị tham dự cuộc thi không?"
Nguyễn Ninh Hinh ôm lấy cánh tay của ba, lắc lư lắc lư, bộ dạng ngoan ngoãn.
Ba mở miệng muốn đồng ý, bị tôi ngắt lời.
"Ba, con đi tham gia cuộc thi dương cầm, em chưa học dương cầm bao giờ, ba chắc chắn muốn em đại diện cho con không? Nếu thua, thì sẽ ̀ sự mất mặt lớn của gia đình."
Tôi nhấn mạnh cách phát âm của các từ "cuộc thi", "thất bại", "xấu hổ",...
Gia đình Nguyễn cũng có tên tuổi trong địa phương, là một trong những gia đình giàu có và có uy tín.
Ông nội, người đang cầm quyền, đã lớn tuổi. Và trong hai năm gần đây đang chọn người kế vị, các người bác đều nổ lực để thể hiện bản thân.
Ba tôi cũng là một trong số đó, và thành tựu của con cái cũng là một phần quan trọng.
Không ngạc nhiên khi ba không đồng ý ngay, mà là dịu giọng an ủi Nguyễn Ninh Hinh.
"Nếu con muốn học dương cầm, ba sẽ ghi danh cho con vào lớp dương cầm, tìm giáo viên giỏi nhất để dạy con, khi con học , ba sẽ để con đại diện thay chị tham gia cuộc thi, không?"
Nguyễn Ninh Hinh nhăn mày: "Không, con muốn tham gia lần này, dù sao con và chị giống nhau, ai cũng không thể nhận ra ."
Kiếp trước, những oán hận tích tụ suốt cuộc đời cho tôi không có bất kỳ từ ngữ tốt đẹp nào có thể nói với ấy.
"Không nhận ra ? Em nghĩ các giám khảo đều ngốc à? Chị là cấp tám dương cầm, còn em thì sao?"
"Em muốn lên sân khấu ̀m loạn một trận sao? Tự mình mất mặt trong nhà thì còn chấp nhận , em có quan tâm đến danh dự của gia đình Nguyễn không?"
Nghe thấy như , Nguyễn Ninh Hinh tự cho mình rất thông minh và nhanh trí:
‘Thua thì thua, dù sao tôi vẫn dùng tên của chị, mất mặt cũng là mất mặt của chị mà.’
‘ba chắc chẳng muốn trách con đâu phải không, ba?’
Kiếp trước chính ̀ như , ấy đã thực hiện nguyện vọng của mình, thay tôi tham gia cuộc thi, lên sân khấu và chơi lung tung ̀m loạn một trận, không nghi ngờ là bị loại, và còn ra nhiều phiền toái sau sân khấu.
Cô ấy có sự ưu ái từ ba, tự nhiên là không sao.
Nhưng tôi thì không, bị ba ép phải chịu trách nhiệm và phải xin lỗi, thậm chí còn bị đánh, và vì ấy đã hỏng đôi tay của mình, mà không thể chơi dương cầm nữa.
Lý do bị đánh là, vì tôi là chị không hảo hảo chỉ dạy em gái, để ấy loạn, thua cuộc thi, mất mặt gia đình, và ba cũng bị ông nội mắng vì điều đó.
Bàn tay của tôi bị hỏng vì lý do Nguyễn Ninh Hinh cầu tôi chơi đàn cho ấy nghe sau khi tôi vừa bị đánh.
Nhưng tôi từ chối.
ba tôi dùng nắp đàn để ép gãy ngón tay của tôi với lý do là tôi đã thua cuộc thi mà không rèn luyện đúng cách.
Ông ấy :
"Nếu mày không muốn chơi đàn dương cầm, thì sau này cũng đừng chơi nữa."
….
Tôi không còn khao khát từ ba như ngày xưa nữa, nên tôi quyết định đặt tất cả lợi và hại lên bàn cân, việc quyết định là của ba.
Nếu ông ấy thực sự mù quáng để Nguyễn Ninh Hinh thay tôi tham gia cuộc thi, thì hậu quả, đừng mong tôi sẽ đảm đương cho họ.
"Nếu ba đồng ý để em thay con tham gia cuộc thi, con không phản đối, chỉ mong ba đừng rằng vì con không ngăn cản nó."
Nguyễn Ninh Hinh đã ra náo loạn một phen.
Nhưng cuối cùng, ấy cũng đạt được mong muốn, tham gia cuộc thi, không phải dưới danh nghĩa của tôi.
Vì ba vừa đồng ý, tôi đã dùng dao hoa quả đặt vào tay mình.
"ba, con đã học chơi đàn dương cầm từ khi ba tuổi, ba cầu con phải tập dương cầm ba giờ mỗi ngày, cầu con phải đạt giải nhất trong mỗi cuộc thi, con chỉ một lần vì ốm sốt mà đạt giải nhì, thì ba đã đánh con một trận.
Lúc đó ba rằng, nếu con để thua một lần nữa, ba sẽ hủy bỏ đôi bàn tay của con."
"Nếu bây giờ ba để Nguyễn Ninh Hinh tham gia cuộc thi dưới danh nghĩa của con, thì con nhất định sẽ thua, con sẽ tự hủy bỏ đôi bàn tay này ngay bây giờ, để không cần ba phải việc đó."
Sau khi tôi xong, tôi mặt không biểu tình nhấc con dao và đâm vào tay mình.
Kết quả là, tôi bị ba quăng một cú tát, và Nguyễn Ninh Hinh trở thành một thí sinh tự do tham gia cuộc thi đánh đàn dương cầm.
Tôi lau máu trên góc miệng, .
Điều này còn tốt hơn nhiều so với việc tôi bị đánh đập bởi roi, hoặc bị đôi tay bị đè hỏng bởi nắp đàn dương cầm như ở kiếp trước.
6.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã huấn luyện một cách nghiêm ngặt, không chỉ trong việc học hành hàng ngày mà còn trong các khía cạnh về lễ nghi và nghệ thuật.
Tôi luôn đứng đầu trong các kỳ thi, dù tuổi còn nhỏ tôi đã có thể linh hoạt chuyển đổi giữa ba ngôn ngữ một cách thuận lợi, và tôi cũng đã đạt bậc tám trong môn dương cầm.
Dù ba và các trưởng bối trong gia đình luôn thương Nguyễn Ninh Hinh hơn, họ không thể phủ nhận tài năng của tôi.
Trong cuộc thi dương cầm của kiếp trước, tôi đã bị Nguyễn Ninh Hinh cướp đi cơ hội, chỉ nhận về là những lời chỉ trích.
Nhưng trong kiếp này, tôi đã thành công tham gia cuộc thi, ngay khi xuất hiện tôi đã thu hút sự ý của mọi người,
Và cuối cùng là giành ngôi vị quán quân, truyền thông ca ngợi là thiên tài.
Ông nội thấy tôi đã giành lấy niềm vinh quang cho gia đình, đặc biệt đã gửi đến cho tôi nhiều món quà và một chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc cho tôi.
Có lẽ ông cũng nhận ra rằng, ba tôi bất công và sẽ lờ đi tôi.
Có thể chơi dương cầm, có thể thấy gia thế không bình thường.
Nên sau cuộc thi đầu tiên kết thúc , Nguyễn Ninh Hinh loạn sau hậu trường, phụ huynh của các tuyển thủ đã nhận video giám sát từ phía sau sân khấu.
Họ đã gửi cho các phương tiện truyền thông, công khai hỏi gia đình Nguyễn gia đã giáo dục con cái như thế nào ?
Ở kiếp trước, Nguyễn Ninh Hinh đã sử dụng tên của tôi, và người chịu trách nhiệm tự nhiên là tôi.
Trong kiếp này, Nguyễn Ninh Hinh vẫn ̀m nũng như thế với ba, cầu tôi phải chịu trách nhiệm thay ấy.
Ba không do dự đồng ý.
"Ninh Trác, con là chị, vụ này con phải chịu trách nhiệm thay em . ở buổi họp báo, con sẽ rằng người hỏng bản nhạc của người khác là con."
Nguyễn Ninh Hinh nói thầm vào tai ba và ba nhấn nhẹ vào mũi ấy,
"Được, tất cả theo ý của con."
Tiếp theo, ba :
"Ninh Trác, con thuận tiện nói cho mọi người biết, người giành Huy chương vàng trong cuộc thi này là Hinh Hinh."
Có đáng buồn không?
Không hề.
Bởi vì luôn luôn như , chỉ cần Hinh Hinh khóc lóc một chút, ấy có thể dễ dàng nhận những thứ mà tôi đã phải nỗ lực suốt một thời gian dài mới có .
Tên tôi, thân phận của tôi, học vị của tôi, danh tiếng của tôi, tất cả mọi thứ của tôi, chỉ cần ấy muốn, sẽ có người lấy từ tôi và trao cho ấy.
Nhưng trong đời này, tôi không thể chịu vác nồi cho ấy nữa.
Tôi chăm ra hành lang bên ngoài, vừa muốn bày tỏ sự đồng ý một cách uất ức, tôi liền nghe thấy:
"Đồ ngu xuẩn! Tôi biết thương Hinh Hinh, lại không biết rằng, lại ngu ngốc đến mức này."
Ông nội đã đến.
Sau khi ông nội đến, ông đã an ủi tôi vài câu trước khi về phía ba, bắt đầu mắng mỏ.
ba nhăn mặt, không dám lên lời.
Ông nội thở dài:
"Thôi , với tư cách là người cha, nếu cậu không thể xử lý công bằng, thì sau này có thể sẽ ra mâu thuẫn giữa hai đứa, ta sẽ đưa Ninh Trác đi và tự mình nuôi dạy".
"Ninh Trác, con có muốn không?"
Tôi thật sự rất muốn.
Tôi mong muốn xa cách vai nữ chính Nguyễn Ninh Hinh, và hơn nữa, xung quanh ông nội mới là trung tâm quyền lực, điều này sẽ thuận lợi hơn cho kế hoạch của tôi cho tương lai.
Tôi giả vờ buồn bã ba đang bối rối một chút, rồi khuôn mặt hạnh phúc của Nguyễn Ninh Hinh, sau đó lộ ra một nụ yếu đuối.
"Ông nội, bà nội, con nhất định sẽ cố gắng hơn nữa, không cho mọi người mất mặt."
Ông nội vỗ nhẹ vào đầu tôi và "Ngoan", rồi lại về phía mẹ đang xuống không một lời, cau mày :
"Thư Uyển, để bảo mẫu sắp xếp mọi thứ, cũng theo đi về nhà cũ đi."
Trước khi chúng tôi rời đi, ba không thể chịu đựng sự nũng nịu của Nguyễn Ninh Hinh, vẫn là mở miệng.
"ba, lần này, trước hết để cho Ninh Trác... thay mặt cho Nguyễn Ninh Hinh, trước đã..."
Ông nội quét mắt sang, ba liền im lặng.
"Không dám đối mặt với sai lầm, sao xứng là người của Nguyễn gia? Cho cậu hai ngày, giải quyết việc này cho ta, nếu chờ tôi phải ra tay...".
Ông nội không tiếp, chỉ là lạnh lùng quét Nguyễn Ninh Hinh một chút.
Nguyễn Ninh Hinh giật nảy mình, muốn lại gần để nũng nịu ông đã quay đầu đi.
Tôi và mẹ vội vàng theo sau, không ai quay đầu.
Bạn thấy sao?