Hảo Huynh Đệ Của [...] – Chương 10

Ngoại truyện - Tần Yến1Năm hai đại học, tôi về nước thăm người thân.Lần đầu tiên gặp Nam Sơ.Lục Kỳ Xuyên rất ấy, tự hào :「Đây là tôi, Nam Sơ.」Nam Sơ rất xinh đẹp, rất rực rỡ.Những có ngoại hình như , thường thì tính cách rất kiêu ngạo.Nhưng Nam Sơ lại rất dịu dàng.Lúc ăn cơm, Lục Kỳ Xuyên bóc cho ấy một con tôm hùm đất.Cô ấy cảm đến mức hai mắt long lanh Lục Kỳ Xuyên không rời.Lúc đó tôi đã nghĩ, sao lại có dễ thỏa mãn như chứ?2Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã bất hòa.Bố tôi ngoại , mẹ tôi ngày nào cũng ầm ĩ.Sau đó tự mình cho bản thân bị bệnh tâm thần, nhảy lầu tự tử.Từ nhỏ tôi đã không cảm nhận cảm ấm áp trên thế giới này.Hồi cấp ba, có đám côn đồ bắt nạt tôi, Lục Kỳ Xuyên đã đỡ cho tôi một cú .Tôi kết với cậu ta.Tốt nghiệp đại học, Lục Kỳ Xuyên rủ tôi khởi nghiệp.Tôi biết, cậu ta muốn mượn nguồn lực của tôi.Nhưng không sao, tôi cho cậu ta mượn.Cậu ta dẫn Nam Sơ về.Cậu ta , Nam Sơ vì cậu ta mà từ bỏ cơ hội phát triển ở quê nhà.Lúc đó, trong ánh mắt dịu dàng của Nam Sơ là ánh sáng kiên định và sự kỳ vọng vào tương lai.Tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của ấy.3Sau đó, tôi có nhiều cơ hội gặp Nam Sơ hơn.Lục Kỳ Xuyên trên bàn rượu chưa bao giờ sợ say.Vì cậu ta biết, vợ cậu ta sẽ đến đón.Sẽ thức cả đêm chăm sóc cậu ta, hầu hạ cậu ta.Những người khác đều có tài xế đưa đón.Lục Kỳ Xuyên không có tài xế, cậu ta không sợ.Cậu ta cứ ngồi bên đường, dù muộn đến đâu, vắng vẻ đến đâu, Nam Sơ cũng luôn tìm thấy.Tôi ngồi trong xe thoải mái, Nam Sơ dìu cậu ta lên taxi.Trong lòng rất ghen tị.Được thương vô điều kiện như , Lục Kỳ Xuyên thật có phúc.4Năng lực của Lục Kỳ Xuyên không tốt lắm.Cậu ta rất tham vọng, cũng rất chăm chỉ.Nhưng muốn tạo dựng chỗ đứng trên thương trường, chỉ có tham vọng và chăm chỉ là không đủ.Tôi có chút không thể nâng đỡ cậu ta nổi.Bản tính tôi lạnh nhạt, không nâng đỡ nổi thì không muốn tốn công.Cho Lục Kỳ Xuyên một chức vị nhàn hạ tạm.Kết quả Nam Sơ đến tìm tôi.Cô ấy , ấy không chịu nổi bộ dạng ủ rũ của Lục Kỳ Xuyên.Mong tôi đừng từ bỏ cậu ta.Lúc Nam Sơ những lời này, sự quan tâm và lo lắng trong mắt ấy không hề che giấu.Thực ra lúc đó, Lục Kỳ Xuyên đã bắt đầu lăng nhăng bên ngoài rồi.Bị Nam Sơ bắt gặp.Nhưng Nam Sơ sau khi cãi nhau với cậu ta xong, lại quay sang cầu xin tôi giúp đỡ cậu ta.Đây chính là cái gọi là sao?Tôi không hiểu.Nhưng tôi muốn một thử nghiệm.Tôi giao cho Lục Kỳ Xuyên một chi nhánh.Cho cậu ta quyền lực và địa vị lớn hơn.Lục Kỳ Xuyên quả nhiên như tôi dự đoán, chơi bời ngày càng quá trớn.Tuy nhiên, dù có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, Lục Kỳ Xuyên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn.Tôi hỏi cậu ta: 「Nếu đã không muốn ly hôn, tại sao không về nhà sống cho tốt?」Lục Kỳ Xuyên với ánh mắt phức tạp :「Nam Sơ quá ngoan, ngoan đến mức khiến người ta không có cảm giác muốn chinh phục, lâu dần thật sự nhàm chán. Nhưng ấy lại là một người phụ nữ tốt, tôi không nỡ ly hôn.」Tôi lạnh không .Ban đầu, Nam Sơ cũng giống như mẹ tôi năm đó, vừa khóc vừa ầm ĩ.Giám sát, theo dõi đủ kiểu.Lục Kỳ Xuyên càng ngày càng chán ghét ấy.Tôi có chút muốn dừng trò chơi này lại.Muốn thu hồi quyền lực trong tay Lục Kỳ Xuyên.Tôi lo lắng kết cục của Nam Sơ sẽ bi thảm như mẹ tôi.Không ngờ có một ngày, Nam Sơ đột nhiên bình tĩnh lại.Cô ấy không còn gọi điện thoại cho Lục Kỳ Xuyên nữa.Không còn hỏi Lục Kỳ Xuyên đang ở đâu, mấy giờ về nhà nữa.Không còn quấn lấy cậu ta nữa.Lục Kỳ Xuyên ngược lại có chút hoảng hốt.Tối sinh nhật Nam Sơ, món quà Lục Kỳ Xuyên mua vẫn còn để trên bàn việc.Cậu ta đã sớm từ chối các cuộc hẹn buổi tối, chuẩn bị về nhà tìm Nam Sơ.Tôi nghĩ, biết đâu họ sẽ có một cái kết viên mãn.Kết quả đến chiều, có một bồ nhí gọi video cho Lục Kỳ Xuyên.Lục Kỳ Xuyên lén lút nghe máy, ánh mắt dâm đãng.Cuối cùng, cậu ta đến chỗ bồ.Xem ra, kết cục vẫn là bi thảm.Nhưng không ngờ, Nam Sơ đến quán bar lại cờ bị tôi gặp.Bên trong áo khoác gió là ren gợi cảm.Cô ấy ngoan ở chỗ nào?Cô ấy hoang dã hơn bất cứ ai khác.Tôi suýt chút nữa không chịu nổi.Sau đó, nghiện rồi, không ngừng nhớ đến ấy.Dù sao thì cuộc hôn nhân của ấy cũng đã mục ruỗng rồi.Tôi cưới ấy về nhà thôi.Dù là phóng khoáng hay ngoan hiền, tôi đều thích.5Nam Sơ và tôi có ba điều thỏa thuận.Tôi vui vẻ chấp nhận.Tôi thích không khí hòa thuận ở nhà ấy, hễ rảnh là lại chạy đến.Tôi không muốn Nam Sơ quay lại thành phố có Lục Kỳ Xuyên.Tôi sẽ để bụng, sẽ ghen tuông.Nếu không phải vì ấy, tôi căn bản không nghĩ đến chuyện kết hôn.Cô ấy khiến tôi say mê, tôi nào có tâm trí nào ngoại ?Còn về chuyện con cái, tôi cũng không có hứng thú nuôi dạy.Kết quả có một ngày, Nam Sơ cưỡi trên người tôi, đột nhiên muốn có con.Lý do là, chó Golden của ấy quá đơn.Cô ấy muốn tìm cho chó.Vì , chúng tôi có tiểu quỷ Tần Niệm Sơ này.Tôi càng thích chạy về nhà hơn.Vì bây giờ trong nhà, có hai tiểu tinh rồi.Tôi dỗ con ngủ.Nam Sơ bước ra từ phòng tắm.Cô ấy vòng tay qua cổ tôi, khúc khích:「Anh , em lại bí ý tưởng rồi.」「Nói ra xem, giúp em phân tích.」「Chính là có một nhỏ đầy tham vọng, vì muốn thay đổi số phận, đã bò lên giường cậu chủ, cậu chủ một lòng hướng về sự nghiệp, không có tâm trạng đương.」Tôi toát mồ hôi: 「Nói thẳng ra luôn đi, lần này phải diễn thế nào?」「Anh , tối nay hãy diễn vai cậu chủ đó, dù em có quyến rũ thế nào, cũng không hề lay , ngồi yên không loạn, không ham muốn, không cảm , mặt không đổi sắc...」Tôi bất lực đỡ trán: 「Nam Sơ, em thật biết cách khó , em rõ ràng biết , thấy em là...」「Không ! Anh phải diễn cho tốt vào!」 Nam Sơ chống nạnh, vừa đáng vừa hung dữ.「Được rồi, rồi.」 Tôi nhượng bộ:「Nhưng hiệp hai, phải nghe lời đấy.」

 

HOÀN TOÀN VĂN 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...