Tôi đột nhiên nhào lên ôm chầm lấy Từ Sóc, khóc lóc thảm thiết:
“Chồng ơi, đừng sai lầm nữa!”
Từ Sóc bị tôi thay đổi sắc mặt cho choáng váng, gượng gạo hỏi:
“Em sao thế? Đừng khóc mà.”
Tôi vừa khóc vừa lấy tay quẹt mũi lên áo hắn, còn lấy luôn áo phao của hắn lau nước mắt, rất thê thảm.
“Anh gì đi chứ!”
Từ Sóc trừng mắt tôi, tôi bất ngờ ngẩng đầu, va ngay vào mũi hắn, khiến máu mũi hắn phun ra.
Tôi phải bấu tay để không bật , tiếp tục khóc nức nở:
“Chồng ơi, mau trả lại ba thùng Mao Đài và mười cây vàng trong cốp xe cho em đi!”
“Anh không thể với em như , đó là đồ của ông chủ em, giờ mất sạch rồi!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Từ Sóc lập tức đờ ra.
“Em gì cơ?”
Hắn không thể tin nổi, trừng mắt tôi: “Làm gì có ba thùng Mao Đài hay mười cây vàng! Tôi đâu có thấy gì cả!”
“Trời ơi, ba mươi vạn đấy chứ ít gì.”
“Ghê thật, thằng Sóc này gan to thật…”
Từ Sóc hoảng lên: “Ai là tôi lấy? Tôi hoàn toàn không thấy mấy thứ đó!”
Tôi cắn răng, ra vẻ đầy nghĩa khí và đau lòng:
“Sóc à, cứ nhận đi, giờ cảnh sát cũng có mặt rồi, trốn không thoát đâu.”
“Sao lại chuyện như chứ!”
Tôi đưa đoạn video giám sát gắn sẵn trên xe cho cảnh sát:
“Các xem này, đây là camera tôi gắn từ hôm qua.”
“Tôi thật sự không ngờ ta lại . Nếu không vì tiền, sao ta có thể bỏ tôi lại giữa đường cơ chứ? Rõ ràng tôi còn với ta, đó là đồ của sếp tôi…”
Tôi khóc như thể vừa bị người phản bội, còn túm lấy tay mẹ Từ Sóc:
“Bác ơi, bác khuyên Sóc đi ạ, cháu ấy không nổi nữa rồi…”
Mặt bà ta lập tức xám ngoét, vội lùi xa ba bước:
“Tránh ra! Nó trộm đồ thì liên quan gì tới tôi!”
Vừa xong, dân xung quanh đã xì xào truyền tai nhau.
“Thế thì rõ rồi, đến mẹ và còn chối, chắc chắn là hắn trộm thật.”
“Ba mươi vạn đấy, đâu phải ít. Không biết chừng cái xe này cũng là đi trộm đấy.”
Từ Sóc tức đến trừng mắt, chỉ tay vào tôi gào lên:
“Cô! Lý Giai Giai, gài bẫy tôi!”
Tôi khóc lóc càng thảm thiết:
“Chồng ơi, đầu thú đi, nếu không đứng ra bù đắp thì cái nhà này tan nát vì mất!”
Cảnh sát nghi ngờ Từ Sóc, hắn vẫn kiên quyết:
“Các đừng tin ta, thế không có nghĩa là thật!”
Có một bà thím ngay:
“Anh là sao? Bạn , chẳng lẽ lại là giả?”
“Đúng đấy, người một nhà rồi, ấy gì?”
Tôi Từ Sóc phát điên mà không nhịn thầm – đúng là gậy ông đập lưng ông.
Thấy cảnh sát định dẫn đi, hắn vội hét lên:
“Không! Cô ta không phải tôi! Cô ta đang vu khống tôi!”
Nhưng tiếc thay, không còn ai tin nữa.
“Ồ, thằng này đến vợ còn không nhận.”
“Vừa rồi còn bảo là , giờ chối rồi…”
Dân càng bu đông xem náo nhiệt, tôi cũng hùa theo diễn tiếp, khiến Từ Sóc giận đến nổ tung.
“Không! Cô ta thật sự không phải tôi!”
“Tôi thật! Các cảnh sát, ta vu oan cho tôi!”
“Cô ta chỉ là đối tượng xem mắt, hôm nay mới gặp nhau lần thứ hai thôi!”
Sợ người ta không tin, Từ Sóc còn lôi cả đoạn chat với dì tôi ra.
“Các xem đi, tôi mới quen ta, ta vu cáo tôi là vì thù cá nhân!”
Cảnh sát xem đoạn tin nhắn, sắc mặt dần nghiêm lại, hỏi:
“Một mới quen, tại sao lại phải hãm ?”
Từ Sóc cứng họng, ngập ngừng một hồi:
“Vì… vì tôi lái xe của ta, bỏ ta lại giữa đường…”
Tôi vờ ngoáy tai: “Chồng à, gì thế? Em nghe không rõ. Cảnh sát ơi, ảnh giận nên cãi nhau với em thôi, thật phiền các quá.”
“Để em về chuyện với ảnh cho tử tế.”
Cảnh sát đã nhận ra ý đồ của tôi, ánh mắt Từ Sóc cũng không còn kiên nhẫn như trước.
“Không to ra hả? Hay là phải vào đồn mới chịu mở miệng?”
Từ Sóc lúc này không còn đường lui, đành phải lớn tiếng khai:
“Tôi lái xe của ấy đi, nên ấy mới báo cảnh sát để trả thù tôi!”
Cảnh sát chỉ vào chiếc xe: “Chiếc xe này rốt cuộc là của ai?”
Từ Sóc lập tức đổi giọng:
“Của ấy! Tất cả là của ấy! Mấy chai Mao Đài với vàng cũng là ấy tự mất, chẳng liên quan gì đến tôi đâu, cảnh sát! Nếu muốn bắt thì bắt ấy ấy!”
“Vậy còn lúc nãy ấy là thì sao?”
Từ Sóc gần như bật khóc:
“Không phải! Cô ấy chỉ là đối tượng xem mắt thôi!”
“Vậy tự tiện lái xe của người ta rồi bỏ ấy lại trạm dừng giữa đường là có ý gì?!”
Lúc này tất cả mọi người đã hiểu rõ – Từ Sóc đúng là mất mặt đến cực điểm.
“Thật là cướp xe à? Cô này thảm quá, còn bị ép gắn mác ‘ ’ nữa chứ!”
Từ Sóc hoảng hốt:
“Tôi không phải cướp! Tôi đâu có cố ý!”
Hắn tôi bằng ánh mắt tuyệt vọng:
“Giai Giai! Anh đâu có cố ý, chỉ, chỉ muốn với em thôi…”
“Đúng! Anh chỉ chút thôi mà, Giai Giai, không muốn đi tù!”
Tôi hất mạnh tay hắn ra:
“Anh là không cố ý?”
“Âm ba mươi độ, tôi suýt chết rét ngoài đó, gọi cho biết bao cuộc, chẳng thèm nhấc máy – tù này, ngồi chắc rồi!”
Cảnh sát lập tức còng tay Từ Sóc đưa đi. Mẹ hắn cũng không thoát khỏi cáo buộc của tôi.
Dù không hậu quả nghiêm trọng, hai mẹ con cũng bị tạm giam một tuần.
Mẹ tôi sau khi biết chuyện thì tức nổ đom đóm:
“Dì cả mày giới thiệu cho mày cái thể loại gì thế không biết! Thật tức chết đi !”
Tôi vỗ nhẹ tay bà an ủi:
“Má, dì cả cái tính bà thế nào má còn lạ gì? Bà chỉ sợ con sống tốt hơn con bà thôi.”
Chuyện này tôi vốn đã bỏ qua nào ngờ mùng 5 đúng hôm cưới chị họ.
Tôi và mẹ vừa bước vào sảnh tiệc, dì cả đã ném cho chúng tôi một cái khó chịu.
“Có người đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Giới thiệu đối tượng mà cũng lớn chuyện như , bà đây còn mặt mũi nào nữa chứ!”
Từ sau vụ Từ Sóc bị bắt, dì cả đã nổi danh trong giới mai mối – tai tiếng ảnh hưởng nặng nề.
Tôi chưa kịp mở miệng, mẹ tôi đã không nhịn nữa:
“Chị! Cái đó mà là lòng tốt hả?”
“Chị xem thử chị giới thiệu cho Giai Giai cái thể loại gì! Lúc đầu còn khen nó quản lý, lương triệu tệ, cuối cùng thì sao? Một cái xe còn không có, nghèo kiết xác!”
“Nó bỏ con bé giữa nơi hoang vắng, nếu không nhờ cảnh sát, Giai Giai giờ không còn ở đây đâu!”
Dì cả lập tức gân cổ phản bác:
“Đừng có vu oan cho tôi! Ai cũng Tiểu Sóc giỏi giang, chỉ có nhà là lắm chuyện!”
“Con bé Lý Giai Giai nhà cũng chưa chắc xứng với người ta! Tôi có lòng tốt còn trách ngược!”
“Người ta là nhà cung cấp của Tinh Sáng đó, sao lại không lương triệu tệ ? Tôi thấy là do nhà không có phúc thôi!”
Tôi khựng lại một giây – Tinh Sáng? Nhà cung cấp?
Sao tôi chưa từng thấy hắn ta?
Dì cả lập tức kéo em họ tôi lại: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giới thiệu cho Tĩnh Tĩnh nhà tôi!”
Nhị tiểu thư Diễm Tĩnh Tĩnh mới ra trường hai năm, nghe cũng chẳng chí tiến thủ gì.
“Chị họ à, chị ba mươi tuổi rồi còn chưa lấy chồng, còn dám kén cá chọn canh à? Cẩn thận ế tới già đó!”
Hai mẹ con này, đúng là cùng một giuộc.
Mẹ tôi tức đến mặt trắng bệch, định cãi nhau với họ, tôi đã kéo tay bà lại:
“Mẹ, đừng giận, lát nữa xem kịch vui là .”
Chưa đầy mười phút sau, Từ Sóc mặc đồ bảnh bao, ngông nghênh bước vào.
Dì cả lập tức ra đón, còn xếp cho hắn ngồi bàn chính.
“Vẫn là Tiểu Sóc có bản lĩnh, nghe cậu và Tinh Sáng đã ký hợp đồng rồi đúng không? Đâu như mấy chỉ biết ngẩng đầu khinh người!”
Từ Sóc vừa quay đầu đã thấy tôi, sắc mặt lập tức khó coi.
“Dì Nhâm, chúng ta đến đây là để bàn chuyện ăn, con không muốn người ngoài hỏng.”
Dì cả lập tức giật lấy đũa của tôi:
“Nghe thấy chưa? Mau ra ngoài!”
Mẹ tôi tức đến đỏ cả mắt.
“Nhâm Mỹ Phương! Nó là cháu ruột chị đấy! Hôm nay là đám cưới của Như Như tôi còn nể mặt chị, giờ chị dám tới hả!”
Diễm Tĩnh Tĩnh nhạt một tiếng:
“Dì nhỏ, hai người tới đây chẳng phải để đám cưới bọn cháu à?”
“Còn không phải do mẹ cháu bị mất danh tiếng sao? Hôm nay Sóc đến đây là vì rể cháu muốn hợp tác, bọn cháu là chủ tiệc, không hoan nghênh hai người đâu. Dì không thấy xấu hổ à?”
Tôi lập tức chắn trước mặt mẹ, chị họ một cái – muốn xem chị ấy sẽ thế nào.
“Nếu em đã là chủ tiệc, thì hôm nay chủ tiệc cũng là chị và rể. Nếu hai người một câu muốn em đi, em đi ngay!”
Bạn thấy sao?