Hành Trình Sủi Cảo [...] – Chương 4

18

Tiểu Phóng đúng là đồ đáng ghét!

Tôi không nên để ta đến đây!

Hôm sau, soi gương tôi phát hiện khóe miệng mình bị cắn đến rách, có dấu hiệu viêm loét miệng. Cơn giận của tôi càng tăng, cả ngày không thèm nhắn tin trả lời ta. Mặc cho Tiểu Phóng gửi đủ loại meme chó mèo tỏ vẻ đáng thương, tôi vẫn phớt lờ.

Chiều tan học, tôi nhận tin nhắn của hỏi buổi tối tôi sẽ ở đâu. Tôi trả lời lạnh lùng: “Khách sạn.”

Nghĩ một lúc, tôi nhắn thêm: “Tôi tự ở.”

Tin nhắn từ gửi đến rất nhanh: “Để tôi đưa qua đó.”

Tôi lại lạnh lùng đáp: “Không cần!”

Điện thoại báo pin còn 10%, tôi bật chế độ tiết kiệm pin, không trả lời nữa.

Đến khi buổi tọa đàm kết thúc, đã gần 8 giờ tối. Tôi đói đến dính bụng vào lưng, vừa phàn nàn với học vừa ra cổng trường.

Vừa bước ra ngoài, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Tiểu Phóng.

Anh đứng trong gió lạnh, ánh đèn kéo dài cái bóng của trên mặt đất.

“Sao lại đến đây?” Tôi chạy tới, chạm vào gương mặt lạnh buốt của , lo lắng hỏi: “Đợi bao lâu rồi? Đã bảo không cần đưa tôi mà!”

Tiểu Phóng cọ cọ vào tay tôi, như một chó nhỏ tìm hơi ấm: “Không lâu đâu, tôi canh thời gian mà.”

Tôi chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của , vừa xót xa vừa buồn , kéo về phía xe: “Anh đi xe à? Mau vào xe sưởi ấm đi.”

Nhưng khi vào xe, tôi phát hiện khoang xe không hề lạnh, hơi ấm vẫn còn trong không khí.

Hừ, hóa ra là ta cố xuống xe để đóng vai đáng thương sao?

Tôi liếc một cái, cố giơ tay kiểm tra luồng gió: “Ồ, hệ thống sưởi tốt ghê, lên xe là ấm ngay.”

Nghe ra ý tứ trong lời của tôi, Tiểu Phóng bật , vòng tay ôm lấy tôi: “Bị phát hiện rồi hả?”

Tôi nhéo má : “Anh có trẻ con không hả?”

Tiểu Phóng nghiêng đầu, hôn nhẹ lên ngón tay tôi, ánh mắt đầy vẻ tội nghiệp: “Bạn không thèm để ý tôi cả ngày, tôi biết sao đây?”

“Đừng có giở trò!” Tôi rụt tay lại, cảm thấy ngón tay nóng lên như chạm phải lửa: “Anh đúng là đồ lừa đảo, lừa gạt cảm !”

Tiểu Phóng rộ lên, hơi thở ấm áp lướt qua má tôi, giọng trầm thấp: “Vậy sao đây? Ninh Ninh muốn tôi không?”

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của , tôi khựng lại vài giây, sau đó nhẹ nhàng tiến tới, đặt một nụ hôn trên môi :

“Vậy thì … một nụ hôn nhé.”

19

Nụ hôn này tôi cảm giác loét miệng sắp tái phát. Nhưng nghĩ đến việc Tiểu Phóng mua trà sữa, bánh ngọt và hạt dẻ cho tôi, tôi tạm tha cho .

“Đêm nay ở khách sạn nữa à?” Anh hỏi.

Tôi hút một ngụm trà sữa, gật đầu: “Ở chứ. Tôi nghĩ rồi, tôi sẽ mua căn nhà mới, không ở căn cũ nữa. Căn kia xui quá.”

Nghe , Tiểu Phóng im lặng một chút rồi : “Khu tôi ở dạo này có nhà bán. Cô muốn qua xem thử không?”

Tôi biết khu của , cũng gần trường, nên đồng ý: “Được đấy.”

Sau bữa tối, dẫn tôi đến khu đó. Ngôi nhà ở tòa số 7, vị trí đẹp, tầm rất thoáng.

“Chúng ta cứ vào thế này à?” Tôi Tiểu Phóng bấm mật khẩu mở cửa, cảm thấy hơi lạ.

Anh : “Không sao, tôi quen chủ nhà.”

Anh bước sang bên, mời tôi vào, bật đèn sáng: “Nhà này chỉ mới lắp nước điện và sửa sơ thôi, chưa có ai ở.”

Tôi đi dạo một vòng, thấy bố cục rất hợp lý. Phòng khách có cửa sổ kính lớn, có thể thẳng ra dòng sông và màn trình diễn ánh sáng phía bên kia.

“Tốt thật.” Tôi gật đầu, Tiểu Phóng: “Anh cho tôi số của chủ nhà đi, để tôi hỏi thử hay mua.”

Anh tôi, khẽ nhướn mày: “Cô muốn hay mua? Cô muốn gì, tôi đều thấy phù hợp.”

Nghe , tôi ngẩn ra, cảm thấy câu của có chút kỳ lạ. Tôi vài giây, nghi ngờ hỏi: “Nhà này không phải của chứ?”

Tiểu Phóng lắc đầu: “Không phải.”

Tôi gãi đầu, hóa ra mình đoán sai.

Anh tiếp: “Là của mẹ tôi.”

“Hả?”

20

Tôi thực sự muốn ta vì cái kiểu chuyện ngắt quãng này.

Tiểu Phóng , kéo tôi đi xuống một tầng, chỉ vào cửa: “Đây mới là nhà của tôi.”

Lúc này tôi thực sự muốn đánh : “Anh thế chẳng khác nào rủ tôi về sống chung à?!”

“Đương nhiên là khác.” Tiểu Phóng thản nhiên bấm mật khẩu, kéo tôi vào trong: “Cô có thể biết mật khẩu nhà tôi, không cần mật khẩu nhà cho tôi.”

Tôi ngẩn ra, không hiểu.

Anh xoa đầu tôi, giọng rất dịu dàng: “Ý tôi là, tôi có thể bảo vệ bất cứ lúc nào, sẽ luôn tôn trọng .

“Để sống trên tầng của tôi, chỉ là tôi muốn mỗi ngày đều thấy . Điều đó khiến tôi vui, cũng khiến tôi an tâm.”

Tôi ngơ ngác , ánh đèn dịu dàng phản chiếu trong đôi mắt , khác hẳn vẻ lạnh lùng lúc ban đầu.

Anh tiếp tục: “Thật ra, tên trộm đột nhập đã khai rằng bị nhắm đến không chỉ vì có tiền, mà còn vì sống một mình.

“Cô là con , ở một căn hộ đơn lẻ, lại không thân thiết với hàng xóm. Chỉ cần ai đó giả mạo , họ có thể dễ dàng xâm nhập mà không ai nghi ngờ. Nghĩ đến nguy hiểm tiềm ẩn như , tôi không thể không lo lắng.”

Tiểu Phóng đặt tay lên mặt tôi, chậm rãi : “Dẫn đến đây, chỉ là suy nghĩ chân thành nhất của tôi. Tôi muốn giữ bên cạnh để tôi có thể an tâm. Nhưng nếu không thích, tôi sẽ không ép buộc. Tôi sẽ giúp tìm một căn nhà khác.”

Nhìn sâu vào mắt , tôi chỉ thấy sự ấm áp và thương.

Thì ra, thích một người thật sự không thể giấu .

Người ta sẽ mọi cách để ở gần họ, nghĩ mọi cách để đối xử tốt với họ.

Tôi mỉm , vòng tay qua vai Tiểu Phóng, trao một nụ hôn dài và dịu dàng dưới ánh đèn vàng ấm áp.

“Được thôi.” Giữa nụ hôn, tôi cọ má vào môi , nhẹ nhàng : “Từ giờ, chỉ cần lên một tầng là có thể xem mèo của tôi nhào lộn rồi.”

Đôi mắt Tiểu Phóng sáng rực, vòng tay ôm tôi càng chặt hơn: “Em đồng ý rồi.”

Tôi khẽ gật đầu: “Em đồng ý rồi.”

Anh không gì, lại cúi xuống hôn tôi, hơi thở nóng bỏng trong đêm đông giá lạnh.

Thực ra, chưa từng rằng lần đầu gặp tôi không phải ở phố ẩm thực mà là trong khu chung cư đối diện sở cảnh sát.

Hôm đó, nhận cuộc gọi báo án, thấy tôi đang ngồi dưới nhà cho mèo ăn.

Hôm đó, tôi mặc áo hoodie rộng, đội mũ lông, trông giống một mèo nhỏ mềm mại.

Nên khi gặp lại tôi trên phố, thoáng ngẩn người. Cô này, sao có thể là nghi phạm?

Nhưng may mắn thay, tôi chỉ là một mèo mềm mại, đáng .

Và giờ, mèo nhỏ này đã mãi mãi thuộc về Tiểu Phóng.

(Hết)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...