Lúc đó Bách Lý Hàng nghe ta chuyện bình thường, lập tức cảm thấy mình là kẻ trời chọn, ngay cả khi nữ nhi đã ngu ngốc mấy chục năm đột nhiên trở nên bình thường cũng không thấy gì khác thường.
Sau đó là chuyện ta tỉnh dậy phát hiện mình là Bách Lý Du.
Đúng là nhân sinh vô thường, ruột non bọc ruột già.
"Đưa tài liệu này cho Thánh thượng." Ra lệnh cho ám vệ xong, ta an tâm nằm xuống.
Những chuyện đau đầu này cứ để cho bạo quân có IQ cao xử lý thì yên tâm hơn.
"Nương nương, đêm nay là đêm loạn lạc, bệ hạ triệu người đến Càn Thanh cung ngủ." Ám vệ quay lại bẩm báo bên ngoài cửa.
Bạo quân này hành nhanh thật.
Vừa mới xác định ta không trúng độc đã muốn " chuyện người lớn" rồi.
Ta vội vàng thu dọn những thứ quan trọng, xách bao lớn bao nhỏ qua đó.
Giữa đường ta gặp Mạc Đắc Nhàn: "Nương nương đây là?"
Ta ra hiệu với bà ta, khẽ : "Suỵt, đây đều là những thứ bổn cung cần dùng để nhiệm vụ."
Mạc Đắc Nhàn mặt mày rạng rỡ: "Chờ nương nương thành công trở về."
Ta đến gần Mạc Đắc Nhàn, tay nâng gương mặt bà ta: "Phải cho kỹ đấy." Đây là lần cuối cùng ngươi thấy ta.
"Đã kỹ rồi, nương nương là biết người có phúc, nhiệm vụ đêm nay nhất định sẽ hoàn thành thật tốt!"
Ta lắc đầu, nhặt gói đồ dưới đất lên: "Cô , ngươi có việc gì muốn , đêm nay nhất định phải đi đấy nhé." Bởi vì không thì sau này sẽ không có cơ hội nữa.
Nói xong, ta quay đầu để lại cho Mạc Đắc Nhàn một bóng lưng bí hiểm khó đoán.
9
Đến Càn Thanh cung, bạo quân đã nằm sẵn trên giường.
Trong lúc nhất thời, có cảm giác như quay về khoảng thời gian ta chó.
Bạo quân cũng như bây giờ, nằm xuống trước rồi đặt ta lên bụng hắn để nghịch.
"Hít", nước mắt không tự chủ chảy ra từ khóe miệng.
Sau khi lau đi chất lỏng không rõ trên miệng, ta vội vàng cởi sạch quần áo ném mình lên.
Chưa kịp đến gần đã bị bạo quân dùng chăn quấn lại: "Chỉ ngủ thôi, đừng nghĩ gì khác."
Ta bĩu môi, không vui, hôm nay lại là một ngày không ngủ với bạo quân.
Bạo quân ôm cả người lẫn chăn vào lòng rồi : "Ngày mai còn phải dậy sớm xử lý công vụ."
Khoảng cách gần như , mùi hương thanh khiết thấm vào tận tim gan kia cứ như tinh không ngừng quyến rũ: "Lại đây, lại đây, ngửi ta này."
Không thể nhẫn nhịn nữa, ta trực tiếp đè lên người bạo quân, ghé sát mặt hắn rồi ngửi loạn xạ.
Ta hít, ta hít, ta hít hít hít…
Lúc này trông ta hệt như đang uống trà sữa, cố hút cho bằng viên trân châu cuối cùng .
Bạo quân vòng tay ôm eo ta, mặc cho ta nghịch ngợm.
Thỏa mãn rồi, ta rời khỏi người hắn, tò mò hỏi: "Hôm nay phụ thân có việc gấp à?"
Bạo quân thành thục rút khăn tay bên cạnh lau nước dãi còn sót lại trên mặt: "Hậu cung không can thiệp chính sự."
"Được thôi." Ta tìm một tư thế thoải mái, chuẩn bị ngủ.
"Ngươi chỉ cần một kẻ vô dụng vui vẻ là . Những chuyện khác, để ta xử lý."
Bạo quân thật biết chuyện, trúng tim đen của ta luôn.
Đang khi ta thẹn thùng trốn trong chăn chờ đợi những lời tứ tiếp theo của hắn, bên cạnh đã vang lên tiếng thở đều đặn.
?
Ngủ rồi sao?
Ta vén chăn, hôn nhẹ lên yết hầu đẹp đẽ của bạo quân, ngẩng đầu hắn, không phản ứng, quả thật là mệt lắm rồi.
Ta nghĩ ngợi, có vẻ gần đây bạo quân không phải cố tránh mặt ta, mà là phải ngày đêm xử lý chuyện của Bách Lý Hàng và Mạc Đắc Khổng.
Dù sao muốn diệt trừ hai thế lực lớn cùng một lúc, chỉ dùng vũ lực là không đủ, còn phải có mưu kế.
Mưu kế ít rủi ro nhất chính là khiến bọn họ nội chiến.
10
Hê hê hê hê ~
Đây là lần thứ một trăm lẻ tám ta phát ra tiếng bỉ ổi này rồi.
Cũng chẳng có gì khác – chỉ là đêm nay sẽ là đêm phòng hoa chúc của ta thôi.
Bạo quân đã hứa, ngày ta đăng cơ Hoàng hậu cũng là lúc phòng với hắn.
Nhìn gương mặt mị cùng thân hình khiến ta thèm thuồng đã lâu của Bắc Mạc Vũ.
Đêm nay bạo quân đừng hòng thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn của ta, ta đưa tay tác "thu" khiến cung nữ tưởng ta muốn lấy lược.
Nàng ấy cất kỹ chiếc lược, giọng cung kính: "Hoàng hậu nương nương, hôm nay người không chạm vào chiếc lược này."
Đại Dập quốc có phong tục, ngày cưới tân nương không chạm vào lược, tóc tai phải do người thân chải chuốt và chúc phúc mới ra cửa.
Nói đến người thân, từ sau lần gặp bạo quân đó, Bách Lý Hàng đã không còn tồn tại.
Ngày đó Bách Lý Hàng đến tìm bạo quân, chủ yếu về ——
Việc ông ta cấu kết với Mạc Đắc Khổng mưu đồ quyền lực thế nào, rồi đến chuyện mất trí cướp ngôi ra sao, toàn bộ quá trình đều khai ra hết.
Tất nhiên, ông ta chủ ra là có điều kiện —— đó là mong Bắc Mạc Vũ có thể tha cho người nhà, ông ta xin lấy cái c.h.ế.t tạ tội.
Ông ta không phải vì nghĩ cho ta, mà là sợ Bách Lý gia của ông ta tuyệt tự.
Không hổ là con cáo già nghìn năm, biết khi nào nên dừng lại để tránh bị tổn nhất.
Nhưng bạo quân là ai chứ?
Tội danh cần có, một cái cũng đừng mong thoát.
Kẻ cướp ngôi phải tru di tam tộc.
Nhưng nể Bách Lý Hàng đã tự thú, bạo quân miễn cưỡng đồng ý để ta sống.
Cười chết, nghe Bách Lý Hàng nghe tin này tức đến ngất xỉu tại chỗ.
Đêm đó, tất cả những kẻ tham gia cướp ngôi đều bị chặt vụn cho chó ăn – là bầy chó ngao Tây Tạng nhập về từ nước láng giềng.
Người nhà của những kẻ cướp ngôi không bị tru di, tất cả đều bị đày đến vùng đất cằn cỗi.
Ta chống cằm, ở Đại Dập quốc này ta chỉ còn mỗi bạo quân là người thân.
Nhớ bạo quân, bạo quân đến.
Hắn khoác long bào đỏ thẫm bước vào: "Ta sẽ vấn tóc cho Hoàng hậu."
Hôm nay bạo quân trông ngon miệng quá, dưới sắc đỏ thắm thế nào cũng giống như chiếc bánh ngọt sắp ta khui ra.
Hắn cầm lược lên, không quá thuần thục mà chải lên chải xuống.
Nhìn bộ dạng này, khả năng cao là chuyện kia cũng không quá thạo, may là ta đã chuẩn bị sẵn nhiều bảo bối về phương diện đó để Bắc Mạc Vũ tiện nghiên cứu.
Bạo quân ở phía sau run tay một cái, rồi như không có chuyện gì tiếp tục chải.
Nhưng ta để ý thấy trong gương đồng, vành tai bạo quân đỏ lên.
…
Chải xong, Bắc Mạc Vũ nắm tay ta cùng bước ra đại điện, nhận sự quỳ lạy của mọi người.
Vừa xuất hiện, tiếng hô vang dội đồng loạt vang lên.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
…
Đại lễ xong.
Bạo quân đang định đến Ngự thư phòng ghi ngọc điệp, bị ta nắm tay kéo vào tẩm điện.
Hắn ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ: "Không thiếu lúc này."
Ta ậm ừ đáp: "… Thiếu."
…
Theo thực lục ghi chép, từ ngày Bách Lý Tiêu phong hậu, Bắc Mạc Vũ chín ngày không lên triều.
Hết
Bạn thấy sao?