Hành Trình Làm Hôn [...] – Chương 1

1

Vừa mở mắt ra, ta đã bị ép nhận một tấm thẻ trải nghiệm hôn quân.

Chỉ thấy từng mỹ nhân mặc y phục mỏng manh quỳ trên mặt đất, đầu cúi rất thấp, run rẩy đến nỗi thân hình mảnh mai có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Và tất cả những mỹ nhân này đều là đồ ăn của ta.

Đừng hiểu lầm, chữ "ăn" này không phải chữ "ăn" kia.

Trước đó không lâu bạo quân đã ra lệnh, băm những mỹ nhân này thành từng mảnh, cho chó ăn.

Kẻ hèn này bất hạnh, cờ xuyên đến thân xác con ch.ó này.

Ta bước những bước ngắn "lộp cộp lộp cộp" đi một vòng trước mặt các mỹ nhân.

Dáng người này, diện mạo này… ăn không hết… hoàn toàn ăn không hết…

Nơi nào ta đi qua đều để lại dấu vết nước dãi.

Nghĩ lại Lý Nghiên ta cả đời quang minh lỗi lạc, thấy cảnh này thực sự là phúc báo của ta.

"Sao còn chưa ra tay? Không thấy con ch.ó ngốc đó đã nóng lòng không thể đợi nổi rồi sao?"

Giọng lạnh lẽo của bạo quân từ trên truyền xuống, lập tức kéo ta ra khỏi mê đắm của sắc đẹp: "Âu ú ~"

Trời đất chứng giám, ta chỉ thích ngắm sắc đẹp thôi, tuyệt đối không muốn chặt những mỹ nhân này ra cho chó ăn.

Dù sao thịt này… thực sự không nuốt nổi.

Ta lau miệng, tiến đến gần bạo quân.

Bạo quân tuy bạo ngược tàn nhẫn một chút, người cũng thực sự đẹp.

Đường nét như chạm khắc tinh xảo, một chiếc áo choàng đen tùy ý khoác trên người.

Tiểu Lý Tử đứng bên cạnh cúi người cung kính: "Bệ hạ, cả hoàng cung chỉ còn lại con ch.ó con này, nhiều thế này nó không thể nào ăn hết ."

Sở dĩ chỉ còn lại ta – một con ch.ó con chưa dứt sữa này, là vì những con ch.ó khác đều đã c.h.ế.t vì ăn quá no.

Ta nịnh nọt cọ xát vào chân bạo quân: "Âu ú ~"

Ta không muốn ăn.

Bạo quân liếc thân hình lùn tịt của ta: "Giữ nó gì?"

Sự chê bai trong lời rõ ràng có thể thấy .

Ta ngẩng đầu hắn từ trái qua phải.

Không phải là hoàn toàn vô dụng đâu, ta còn có mặt đáng mà.

Bạo quân liếc xéo ta một cái: "Kéo nó xuống chặt luôn đi."

?

lầm không đấy?

Tiểu Lý Tử vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, mong ngài nghĩ lại, nó tuy ngu ngốc một chút… dù sao cũng có thể lớn lên. Về sau ngài muốn c.h.é.m bao nhiêu người, chôn không hết còn có thể cho nó ăn."

Ta… 

Tiểu Lý Tử, ta cảm ơn ngươi đấy.

Bạo quân chậm rãi uống một ngụm trà.

Tiểu Lý Tử rất tinh ý tiếp tục : "Bệ hạ, lát nữa hành hạ các đại thần mà không có chó chẳng phải sẽ khiến người ta sao?"

Ta…

Không ai hỏi ý kiến của chó sao?

Ngón tay thon dài của bạo quân gõ nhẹ lên mặt bàn, có vẻ đang suy nghĩ.

Không biết là do ta quá đói hay ngón tay của bạo quân trông ngon quá.

Ta không kìm mà bắt đầu mút.

"Bệ hạ, con ch.ó này…" Mọi người sợ đến nỗi tim đều như treo ngược lên.

Bạo quân rũ mắt, lạnh lùng liếc ta, đôi mắt không có chút độ ấm nào, lạnh lẽo tột cùng: "Muốn chết?"

"Chụt!" một tiếng, ta giật mình bất giác mở miệng ra.

Nhìn thấy thứ không rõ trên ngón tay bạo quân, ta sợ sệt l.i.ế.m sạch.

Vừa định rút lưỡi về thì bị hai ngón tay của hắn kẹp lại: "Để trẫm nghĩ xem nên g.i.ế.c ngươi thế nào." Giọng như ác quỷ thì thầm, độc ác và lạnh lẽo, khiến ta nổi da gà.

Tiểu Lý Tử vội vàng bước đến, giọng có vẻ gấp gáp: "Bệ hạ, chó con còn nhỏ, nó vừa mở mắt đã thấy ngài nên tưởng ngài là mẹ nó, nó đang đói thôi ạ."

Ta…

Nói hay lắm, lần sau đừng nữa.

Mặc dù rất muốn phản bác, bây giờ mạng chó quan trọng hơn.

Ta giả vờ rất phụ thuộc, dùng răng sữa cắn nhẹ vào bạo quân.

"Ọt ọt~" Bụng đúng lúc kêu lên, hóa ra thật sự đói, không phải ta ham mê sắc đẹp.

Ánh mắt bạo quân đảo qua đảo lại giữa ta và Tiểu Lý Tử, đáy mắt sâu thẳm cuộn trào những dòng chảy ngầm, toàn thân tỏa ra một luồng khí âm u đáng sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...