11
Điều mà tôi không biết là, ở đầu dây bên kia, có người không tài nào ngủ .
Dù Hà Thanh Sơn chỉ cầm điện thoại, vẫn cảm nhận rõ cơn giận dữ kìm nén từ người đàn ông trước mặt.
Anh không hiểu, rõ ràng Giản đã là không đương với nam diễn viên kia, mà sao tổng giám đốc Bạc vẫn tức giận đến .
“Anh tiểu Hà.”
Bạc Sơ Hành nhếch môi, nụ không đến đáy mắt.
“Cô ấy thường gọi như sao?”
Hà Thanh Sơn toát mồ hôi lạnh.
“Không hề!
Đây là lần đầu ấy gọi tôi như thế!”
Bạc Sơ Hành chằm chằm vào biểu cảm hình trái tim đó rất lâu.
Con chó nâu đeo trên lưng một trái tim, vừa chạy vừa , trông như đang trêu ngươi , thật chói mắt.
Đặc biệt là trái tim khó hiểu ấy.
Anh chưa bao giờ nhận kiểu biểu cảm này từ Giản Thính Hạ.
Giây tiếp theo, Bạc Sơ Hành thu lại nụ , nhấn giữ hình trái tim con chó nhỏ chướng mắt kia, xóa thẳng dòng tin nhắn đó.
“Lịch trình chiều mai hủy hết.
Tôi sẽ đến đón ấy về nhà.”
12
Thư ký Hà không trả lời tin nhắn của tôi.
Anh ấy thậm chí không buồn cho tôi một lời từ chối, cứ thế để tôi chờ.
Dù phản ứng này nằm trong dự đoán của tôi, tôi vẫn hơi thất vọng một chút.
Ngược lại, Sở Bạch Tinh lại nhận ra sự bồn chồn của tôi.
“Này, Giản Thính Hạ, em không phải thật sự coi lời hôm qua của tôi là nghiêm túc đấy chứ?
Tôi chỉ thôi, chuyện này không liên quan đến .
Tôi với Bạc Sơ Hành vốn dĩ…”
Sở Bạch Tinh nuốt nửa câu sau vào trong.
“Tóm lại, đừng suy nghĩ nhiều.
Tôi hiện tại lại nhận một bộ phim mới, chờ chân lành là có thể đi quay rồi.
Hơn nữa tiền vi phạm hợp đồng của Tập đoàn Bạc Thị cũng đủ cho tôi nằm nghỉ một thời gian.
Nếu em thật sự thấy áy náy, diễn cùng tôi một chút, thế nào?”
Đây cũng là một cách hay.
Vừa ăn tối xong, coi như vận nhẹ sau bữa ăn .
Tôi dìu Sở Bạch Tinh đi dạo ra chỗ đài phun nước trong khu dân cư.
Anh , nơi này có không khí, rất thích hợp để diễn.
Chúng tôi ngồi trên băng ghế dài và diễn thử.
Đọc lời thoại của nữ chính, tôi diễn đến đoạn hai nhân vật chính giằng xé cảm , thì Sở Bạch Tinh trong vai nam phụ bất ngờ ôm lấy tôi.
Anh khàn giọng, ghé sát tai tôi, một câu đầy ẩn ý:
“Nhưng nếu tôi , tôi cũng thích em đã lâu rồi thì sao?”
Hả?
Tôi cúi đầu, hình như trong kịch bản không có câu này.
Đúng là diễn viên xuất sắc, còn biết ứng biến tại chỗ.
Tôi đang định giơ ngón cái khen ngợi , thì phát hiện Sở Bạch Tinh đã nhắm mắt lại, môi còn đang tiến gần về phía tôi.
Tôi vội giữ mặt lại ngăn cản:
“Dừng lại!”
Sở Bạch Tinh dừng lại.
Gương mặt điển trai đó tít mắt tôi:
“Giản Thính Hạ, tôi sẽ không thật sự hôn em đâu, sao em phải né tránh?
Nhưng, nếu nữ chính là em thì tốt quá.
Những lời thoại này, tôi chắc chắn sẽ không thấy ngượng.”
Tôi ngượng ngùng dời ánh mắt:
“Vừa nãy như thế… dù tôi giúp đỡ, thật sự không thích hợp, có chút quá đà.
Về sau xin đừng như nữa.”
Sở Bạch Tinh thu lại vẻ , bỗng nhiên nghiêm túc :
“Vậy nếu tôi tôi muốn theo đuổi em thì sao?”
Gì cơ?!
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Đúng lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên.
Là thư ký Hà.
13
“Alo, Giản?
Về chuyện hỏi tôi tối qua, tôi nghĩ chúng ta có thể gặp trực tiếp để rõ.”
Thay đổi của thư ký Hà đến quá bất ngờ.
Giọng ấy có vẻ rất gấp gáp:
“À… có thể đến ngay bây giờ không?”
“Bây giờ sao?”
Tôi đồng hồ.
Đã khá muộn rồi, có cần phải vội như không?
Đang định từ chối thì thư ký Hà, như sợ tôi sẽ cúp máy, vội :
“Tôi đang ở khu của , à không, tôi đang ở ngay sau lưng … quay lại thử xem?”
Vậy có phải là Bạc Sơ Hành cũng ở đây không?
Tôi quay lại một cách máy móc.
Quả nhiên thấy chiếc xe đen đặc trưng của Bạc Sơ Hành, như một bóng ma dừng ở phía bên kia đài phun nước.
Chỉ là, tôi không để ý đến nó từ trước.
Tôi cũng không biết ấy đã chờ ở đây bao lâu.
Tôi nuốt nước bọt đầy khó khăn.
“Bạc Sơ Hành cũng ở đây à?”
“Vâng, tổng giám đốc Bạc rằng có một số chuyện cần phải trao đổi trực tiếp với .
Hay là đi qua đây ngay bây giờ…”
Giọng thư ký Hà yếu dần, như một tín hiệu cầu cứu nào đó.
Mình đang sợ cái gì?
Bạc Sơ Hành không thích mình, mình cũng chỉ hôn ta một cái, ta đâu có mất mát gì.
Là đàn ông thì chắc sẽ không để bụng đến mức đó đâu nhỉ.
Tôi đột nhiên lấy lại can đảm, liền đồng ý ngay.
Còn thêm một câu: “Được rồi, tôi đưa Sở Bạch Tinh về trước, rồi sẽ ra gặp các .”
“Đừng…”
Thư ký Hà dường như gì đó, tôi không nghe rõ, liền dứt khoát cúp máy.
Khi đi ngang qua chiếc xe, Sở Bạch Tinh bỗng gõ vào cửa sổ xe.
Anh dựa nửa người vào cánh tay tôi, hỏi một cách khoe khoang:
“Tổng giám đốc Bạc hủy hợp đồng của tôi rồi mà còn không chịu chào hỏi tôi một câu à?”
Người trong xe vẫn giữ im lặng.
Bầu không khí càng trở nên kỳ lạ đến cực điểm.
Thậm chí ngay cả thư ký Hà cũng không hạ cửa kính xuống.
Anh thở dài, tôi với vẻ ấm ức:
“Người gì mà nhỏ mọn thế, chút nữa em phải giúp tôi khuyên ta thật tốt đó.
Nhớ về sớm, tôi chờ em về nhà.”
14
Khi tôi quay lại chỗ cũ, thư ký Hà đã xuống xe, cung kính mở cửa xe cho tôi.
“Cô Giản, tôi nghĩ là… tôi nên… tạm, tạm lánh đi một chút.”
Thư ký Hà rời đi nhanh như chớp.
Tôi hơi khó hiểu.
Vừa mới ngồi vào xe thì đã nghe tiếng khóa cửa xe vang lên.
Tim tôi chùng xuống, đưa tay định mở cửa, bàn tay to lớn của Bạc Sơ Hành đã đặt lên eo tôi.
Lực ấy rất mạnh, kéo cả người tôi ngã về phía sau.
Tấm chắn trong xe cũng đột ngột nâng lên.
Không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Tôi hoảng loạn, chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của Bạc Sơ Hành.
Cảm giác nóng bỏng từ eo báo hiệu rõ ràng rằng người đàn ông này đang rất tức giận.
Nhưng Bạc Sơ Hành không gì.
Bàn tay dần di chuyển dọc theo eo tôi, chạm đến dây kéo phía sau.
Lòng bàn tay đầy mồ hôi ẩm ướt.
Nhưng rõ ràng là Bạc Sơ Hành không định tha cho tôi dễ dàng như thế.
Tôi cố gắng điều gì đó.
“Bạc Sơ Hành, tôi…”
Anh kéo tôi ngồi trên đùi, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo sau của tôi.
Ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ ửng của tôi, như muốn khoét một lỗ, nụ ngày càng lạnh lẽo.
“Giản Thính Hạ, tôi hiện tại thật sự rất giận, tôi khuyên em đừng nhắc đến người không liên quan.
Nếu em dám cầu xin cho hắn, thì chúng ta sẽ ngay bây giờ.”
15
Hóa ra, những gì tôi từng nghĩ là “tính khí tệ” của Bạc Sơ Hành chỉ là bề ngoài.
Bạc Sơ Hành trước mặt tôi, tuy không có biểu cảm gì, khí thế xung quanh lại rõ:
Anh không .
Gặp lại lần này, dù tôi không muốn thừa nhận, niềm vui như pháo hoa bùng nổ trong lòng vẫn nhắc nhở tôi rằng tôi chưa từng quên Bạc Sơ Hành.
Ngược lại… tôi rất nhớ .
Nhưng dáng vẻ này của thật sự rất đáng sợ.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, vừa mở miệng lại lắp bắp:
“Làm, gì cơ?”
“Làm chuyện mà hôm đó, em chưa xong.”
“Giản Thính Hạ, em dám hôn tôi rồi lại hôn người đàn ông khác, em có tin rằng ngày mai tôi sẽ chặn đứng sự nghiệp của hắn không?”
Tôi rõ ràng cảm nhận ngón tay ấm nóng của Bạc Sơ Hành dừng lại trên đỉnh dây kéo váy của tôi.
Nhưng rất kiên nhẫn, không tiếp tục, như thể đang chờ phản ứng của tôi.
Tôi căng người, vô thức nắm chặt áo sơ mi của .
“Tại sao lại tránh tôi?”
Giọng của Bạc Sơ Hành trầm khàn.
Anh đưa tay còn lại lên, đỡ lưng tôi, kéo tôi áp sát vào ngực .
Hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, tư thế đầy mập mờ, bầu không khí lại không hề dễ chịu.
“Hợp đồng đã hết hạn, chúng ta nên kết thúc rồi.”
Tôi nghẹn giọng .
“Tôi đã muốn kết thúc với em chưa?
Tôi bảo em mang hợp đồng qua là muốn tiếp tục ký với em.”
Ồ.
Hóa ra hôm nay đến gặp tôi, cũng chỉ vì muốn ký tiếp hợp đồng.
Không hiểu sao tôi lại mong đợi điều gì khác.
Niềm vui khi vừa gặp Bạc Sơ Hành bỗng chốc nguội lạnh.
“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa.”
Tôi ngừng lại một chút, buông tay ra.
“Tôi thừa nhận hôm đó mình uống quá chén, mà lại trông cũng tạm, nên tôi đã hành bốc đồng.
Nhưng đó chỉ là một lỗi lầm mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể mắc phải, sẽ không để tâm, đúng không?”
Sợ Bạc Sơ Hành không tin, tôi bắt đầu bịa chuyện:
“Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi khi diễn với Sở Bạch Tinh, chúng tôi cũng…”
Những lời còn lại bị Bạc Sơ Hành mạnh mẽ nuốt hết trong một nụ hôn sâu.
Tôi ngửa đầu chịu đựng, để mặc quấn lấy, sau lưng đột nhiên lạnh buốt.
Đến khi Bạc Sơ Hành thở dốc buông tôi ra, tháo cà vạt của mình xuống.
Chiếc cà vạt đó, chính là cái mà tôi đã từng trói tay .
Bạc Sơ Hành không định trả thù tôi đấy chứ?
Anh thực sự muốn chuyện đó với tôi trong xe sao?
Trong lòng tôi vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, mím môi, bật khóc “oa” lên.
16
Bạc Sơ Hành khựng lại, cơn giận lập tức tan biến.
Anh vội buông chiếc cà vạt trong tay, kéo tôi vào lòng, giọng đầy bất lực:
“Được rồi, rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên dọa em.
Em dùng cà vạt trói tôi, còn lấy Sở Bạch Tinh để chọc tức tôi, mà không cho tôi phản kháng một lần sao?”
Tôi càng khóc to hơn, mắng thẳng:
“Đồ nhỏ nhen!”
“Đúng, tôi chính là người rất nhỏ nhen, tôi để ý cách xưng hô thân mật của em với thư ký Hà, lại càng không thể chịu đựng việc em tiếp gần với Sở Bạch Tinh.”
“Tại sao?”
Tôi vô thức hỏi.
Cánh tay Bạc Sơ Hành từ từ siết chặt lại, như sợ chỉ cần lơ là, tôi sẽ biến mất.
Dưới ánh sáng mờ mờ trong xe, tôi nghe thấy giọng run rẩy vì căng thẳng.
“Giản Thính Hạ, tôi thích em.”
“Em có thể… quay lại tôi một lần nữa không?”
17
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
Bạc Sơ Hành vừa gì?
Anh thích tôi sao?
Lời tỏ này như xuyên qua những năm tháng tôi thầm , cuối cùng khép lại bằng một dấu chấm tròn trịa.
Nhưng Bạc Sơ Hành không hiểu rằng, lý do khiến tôi rời xa không chỉ có bấy nhiêu.
Tim tôi đập nhanh, lý trí dần trở lại.
Tôi dời ánh mắt, ra suy nghĩ của mình:
“Bạc Sơ Hành, tôi không thể đồng ý với .
Thật ra ban đầu tôi nhận công việc này không chỉ vì lương cao, mà còn vì tôi thích , tôi không muốn thấy suy sụp, nên tôi hy vọng có thể giúp lấy lại tự tin.”
Bạc Sơ Hành khẽ mỉm , im lặng lắng nghe, biểu cảm của lập tức đông cứng trong giây tiếp theo.
“Từ năm lớp 12, tôi đã thầm suốt ba năm.
Sau đó, tôi lấy hết can đảm để tỏ , còn chưa kịp hết câu đã bị từ chối ngay lập tức.”
Tôi nhẹ.
“Cũng đúng thôi, người thích quá nhiều.
Nên không hề có chút kiên nhẫn nào với một em khóa dưới bình thường, thậm chí không muốn nghe ấy hết.”
Sắc mặt Bạc Sơ Hành càng nhợt nhạt.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục:
“Vậy tại sao lại nghĩ rằng, bây giờ thích tôi?
Chẳng phải chỉ là muốn tôi tiếp tục chăm sóc thôi sao?”
Nghĩ kỹ lại, có lẽ Bạc Sơ Hành thực sự rất phụ thuộc vào tôi.
Nhưng đó không phải là .
“Bạc Sơ Hành, chúng ta đừng gặp lại nữa.”
Tôi đè nén cảm giác không nỡ, mở cửa xe rời đi.
18
Vừa bước xuống dưới lầu, tôi đã thấy Sở Bạch Tinh đang đợi.
Vừa thấy tôi, liền bước tới, trông như thở phào nhẹ nhõm:
“Tôi cứ tưởng em sẽ bỏ tôi, đi cùng với Bạc Sơ Hành chứ.”
“Ồ, khóc rồi à?”
Tôi quay đầu, khàn giọng cố chối:
“Anh mới khóc ấy.
Hơn nữa, hợp đồng của chúng ta vẫn chưa kết thúc, tôi đâu có lý do gì để đi?”
Tôi chuẩn bị đỡ Sở Bạch Tinh quay về.
“Hạ Hạ, chúng ta chuyện đi.”
Không biết từ lúc nào, Bạc Sơ Hành đã đuổi theo.
Không dùng chân giả để đi, cũng không mang theo thư ký Hà, mà tự mình nhích từng chút điều khiển xe lăn tới.
Ánh mắt Bạc Sơ Hành dừng lại ở tay tôi đang đỡ Sở Bạch Tinh, cuối cùng vào tôi, buông ra một mồi nhử:
“Tôi có thể ký lại hợp đồng với Sở Bạch Tinh.
Nhưng liệu em có thể cho tôi một cơ hội, để tôi hết những gì mình muốn không?”
Sở Bạch Tinh lập tức nổi giận.
“Tôi không cần!
Này, Bạc Sơ Hành, đồ khốn nhà chỉ biết chơi bẩn thôi à?!”
19
Mặc dù Sở Bạch Tinh đã nhiều lần tỏ ý không muốn, tôi vẫn đồng ý.
Dù sao tôi cũng biết phần bình luận trên các tài khoản mạng xã hội của ấy như thế nào.
Sau khi mất quảng cáo, fan của ấy đã ồn ào cả lên.
Tôi và Bạc Sơ Hành lại đi đến chỗ bồn hoa.
Anh cúi đầu ống quần trống rỗng của mình, tự giễu.
“Hôm đó, tại buổi tiệc chia tay tốt nghiệp, tôi không cố ý đâu.
Trước em, có một người say rượu nôn lên người tôi.
Tôi vội đi thay đồ, nên đã ngắt lời em.”
Dù Bạc Sơ Hành đang giải thích chuyện ngày đó, tôi vẫn cúi đầu:
“Anh đuổi theo tôi chỉ để điều này?
Được rồi, tôi hiểu rồi, có thể quay về.”
Thấy tôi không có phản ứng, Bạc Sơ Hành vội vã giải thích:
“Thật ra, ngày em đến gặp tôi lần đầu tiên… tôi đã nhận ra em rồi.
Nhưng lần đầu gặp gỡ của chúng ta quá tệ, tôi cũng không nghĩ một người như mình, một kẻ vô dụng, còn xứng đáng cứu vớt, nên tôi cố dọa em bỏ đi.”
Hóa ra thực sự đã nhận ra tôi.
Mấy lời đó, cuối cùng cũng khiến lòng tôi dậy sóng.
“Chính em là người đã kéo tôi ra khỏi đáy vực từ từ… sao tôi có thể không rung vì em chứ?
Tôi chỉ hối hận, tôi lại gặp em trong lúc mình như thế này.
Thời điểm lúng túng này, cho dù tôi thích em, em cũng sẽ nghĩ rằng cảm của tôi không thật lòng.
Đúng như tôi nghĩ.”
Anh nhếch miệng, nở một nụ gượng gạo.
“Tôi muốn ký lại hợp đồng với em, chỉ là để có một lý do chính đáng giữ em ở bên cạnh.
Tôi nỗ lực tập đi, tập thích nghi với chân giả, vì tôi cũng muốn trở thành người mà em có thể tin tưởng dựa vào, chứ không phải để em mãi chăm sóc.”
Bạc Sơ Hành nhẹ nhàng đẩy xe lăn, tiến lại gần tôi hơn, dáng vẻ khiêm nhường và khao khát.
“Chính vì thích em, nên tôi mới tìm em.
Tôi không phải người không phân biệt điều này.
Bây giờ tôi đã có thể đứng dậy một lần nữa, và tôi tự tin hơn trước, mình có thể cho em một cuộc sống tốt hơn.”
Bạc Sơ Hành khẽ siết chặt nắm rồi lại buông ra.
Tôi bĩu môi, tỏ vẻ không muốn nghe những lời hứa hẹn xa xôi của , quay đầu, không chịu .
Bạc Sơ Hành vất vả xoay xe lăn lại, một lần nữa đến trước mặt tôi.
“Vừa rồi là muốn đưa em về, tôi thừa nhận là mình đã suy nghĩ không thấu đáo.
Em chưa tha thứ cho tôi, tôi không nên như , vì điều đó là không tôn trọng ý muốn của em.”
Giọng trầm thấp, khẩn thiết cầu xin:
“Hạ Hạ, cho một cơ hội để theo đuổi em lại, không?
Nếu lại em giận, thì em có thể đuổi bất cứ lúc nào.”
Những lời này cuối cùng cũng nghe có vẻ giống một con người.
Tôi có chút dao .
Đặc biệt là khi thấy Bạc Sơ Hành với vẻ mặt căng thẳng, lo sợ sai điều gì, bỗng dưng nhớ lại những lần trước đây khi đối mặt với , tôi cũng từng như thế.
Chậc.
Cảm giác đột ngột xoay chuyển này… sao lại có chút hả hê lạ lùng?
Tôi giả vờ ho nhẹ vài tiếng, với giọng sâu xa:
“Tôi sẽ suy nghĩ, rồi trả lời sau.”
Bạn thấy sao?