1
Khi tôi chạy ra khỏi nhà hàng, trời đổ mưa lớn. Quay đầu lại, cửa nhà hàng trống vắng như trái tim độc héo úa của tôi.
Đó là bữa tiệc sinh nhật tôi đã dày công chuẩn bị cho Phó Từ, từng chi tiết đều thấm đẫm sở thích của ta.
Dù năm năm qua cảm của chúng tôi đã dần xa cách, bên ta lúc nào cũng ngập tràn mùi nước hoa lạ, mỗi tối ta vẫn về nhà, bất kể muộn ra sao, vòng tay ấm áp vẫn luôn dang rộng.
Tôi nghĩ, trong tim Phó Từ cuối cùng vẫn có hình bóng của gia đình này.
Có lẽ… chỉ vì tôi chưa có con mà thôi.
Biến cố bắt đầu cách đây hai tháng, kiếm cớ lẻ tẻ để không về nhà, khi thì đi công tác, khi thì ngủ lại công ty. Trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén một cách đáng kinh ngạc.
Tôi biết, bên cạnh Phó Từ đã xuất hiện một người đặc biệt.
Nhưng cảm nhiều năm và sự nhún nhường hèn mọn đã khiến tôi không muốn từ bỏ, cũng không cam lòng. Tôi muốn nhân dịp sinh nhật Phó Từ để rõ mọi chuyện, cùng nhau lại từ đầu.
Có lẽ do vài ngày trước tôi đã thấy một đôi vợ chồng già dìu nhau trong công viên, họ rằng đời là nơi nương tựa cuối cùng, có lẽ trái tim tôi đã rung .
Cho đến hôm nay, tôi mới gặp đó, An Nhiên, thư ký mới của Phó Từ, trẻ trung xinh đẹp, đầy sức sống. Từ lúc ấy bước vào, ánh mắt của Phó Từ không rời khỏi người ấy.
Không cần suy đoán, tôi cũng biết ấy chính là người đó.
“Đây có phải là chị dâu không? Nghe Phó tổng nhắc nhiều về chị, nhờ có chị chăm sóc nhà cửa suốt bao năm, Phó tổng mới yên tâm phát triển sự nghiệp.”
Câu bề ngoài khen ngợi, ngầm ám chỉ tôi chỉ là một bà nội trợ, sống phụ thuộc vào chồng, không bằng ấy trẻ trung và có năng lực.
Cô trẻ quả nhiên không giữ nổi bình tĩnh.
Tôi bình thản mỉm , ánh mắt không có chút ấm áp nào: “A Từ sợ tôi vất vả, không thể bằng các trẻ trung ngoài kia. Tôi luôn khuyên ấy hãy đối xử tốt với nhân viên, vì con đường thăng tiến vốn dĩ không dễ dàng.”
Nụ trên khóe môi An Nhiên dần tắt, không ngại ánh mắt mọi người, ngồi xuống bên cạnh Phó Từ.
2
Trong bữa tiệc, Phó Từ như mọi khi vẫn diễn vai người chồng mẫu mực, không ngừng gắp thức ăn cho tôi.
Đây là điều chúng tôi đã bàn sẵn, dù sao thân phận đã khác, chúng tôi không còn là cặp vợ chồng bình thường nữa. Anh ta đã có địa vị trên thương trường, mọi người đều kính trọng gọi là Phó tổng, còn tôi cũng luôn đặt thể diện của ta lên hàng đầu.
Nhưng cảnh tượng này lại khiến An Nhiên khó chịu, ấy liên tục tỏ ra yếu đuối, khiến bầu không khí trở nên khó xử. Tôi cố gắng duy trì nụ trên mặt, không muốn để sự chuẩn bị hôm nay biến thành một màn kịch.
Nhưng sự dỗ dành dịu dàng của Phó Từ khiến móng tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay.
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng, có lẽ mọi tâm huyết ngày hôm nay đều là thừa thãi.
Thấy bầu không khí có phần lạnh lẽo, cuối cùng Phó Từ cũng nhận ra điều không ổn, tôi với ánh mắt thêm chút cảm, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, thì thầm.
“Uyển Uyển, cảm ơn em.”
Vừa dứt lời, An Nhiên đột ngột đưa tay che miệng nôn khan.
“Không hiểu sao dạo này tôi cứ thấy ngực khó chịu và buồn nôn.”
Người đầu tiên đứng dậy an ủi là chồng tôi, Phó Từ, tôi thấy rõ niềm vui thoáng qua trong mắt ta.
Các nhân viên dự tiệc đều tinh ý, rất nhanh có tiếng xì xào.
“An Nhiên không phải là đang mang thai đấy chứ?”
“Ai là người chịu trách nhiệm đây?”
“Cần gì phải hỏi nữa? Chuyện này thú vị rồi đấy.”
Ánh mắt đắc ý của An Nhiên rọi thẳng vào tôi.
Tôi không kìm mà đứng dậy rời đi, ngay ở góc hành lang thì bị Phó Từ nắm lấy cổ tay.
“Uyển Uyển, em đang cái gì thế? Nhiều người như mà em đi là đi?”
Tôi bất giác chế giễu: “Không đi? Chẳng lẽ ở lại chúc mừng hai người sao?”
Lông mày của Phó Từ nhíu chặt lại, tay ta nắm chặt cánh tay tôi thêm vài phần.
“Anh và ấy không phức tạp như em nghĩ, không ai có thể lay chuyển vị trí Phó Phu nhân của em cả!”
Trong lòng bỗng có thứ gì đó sụp đổ, cơn đau âm ỉ dâng lên.
Tôi phản hỏi: “Phó Từ, nghĩ tôi chỉ quan tâm đến vị trí Lục Phu nhân đấy thôi sao?”
Anh ta không trả lời, sự khó chịu và chế nhạo trong mắt ta đã rõ đáp án.
“Em về đi!”
“Uyển Uyển, em là người hiểu nhất, ấy chỉ muốn giúp thực hiện giấc mơ cha. Em nhường nhịn một chút đi.”
Tôi lạnh lùng khẩy, giật mạnh tay ra khỏi Phó Từ, quay lưng rời đi.
3
Mưa rơi xối xả, đó là lần cuối cùng tôi ngoảnh lại Phó Từ, cũng là lần cuối cùng lại mối năm xưa của chúng tôi.
Mười năm quen biết, năm năm kết hôn.
Đi đến cuối cùng, mọi thứ đều trở nên vô vị.
Tôi không mang ô, bước vào màn mưa, từng giọt mưa rơi trên người lạnh lẽo trong trẻo.
Tôi luôn nghĩ rằng thời gian còn dài, rằng con đường của tôi và Phó Từ có thể đi thật xa, rằng những giấc mơ đẹp kia chỉ là một cơn mộng.
Tôi khẽ đặt tay lên bụng, may mắn thay, giữa chúng tôi không có đứa trẻ nào.
Đi rất lâu, rất lâu, cơn mưa này không chỉ rửa sạch quá khứ của tôi và Phó Từ, mà còn xóa tan đi sự cố chấp của tôi!
Đêm ấy, tôi ngủ không yên, như rơi vào cơn ác mộng không thoát ra .
Buổi sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng ngoài phòng khách, khó nhọc ngồi dậy, đầu đau nhức kinh khủng, hình như tôi bị sốt.
Đập vào mắt là bàn đầy đồ ăn sáng mà Phó Từ đã chuẩn bị, đôi mắt ta có quầng thâm, trông như chưa ngủ đủ.
“Uyển Uyển, mua bánh bao và bánh cuốn mà em thích, ra ăn thử đi.”
Anh ta thản nhiên , như thể tối qua chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng ta đâu biết rằng, tôi đã sớm không còn thích bánh bao và bánh cuốn nữa rồi.
Sở thích từ khi mới kết hôn đã thay đổi từ lâu.
Tôi vào phòng việc, lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Phó Từ.
“Ly hôn đi!”
Trong mắt ta thoáng chút khó chịu, cố nén lại để giải thích: “An Nhiên không có thai, chỉ là dạ dày ấy không khỏe thôi.”
“Tôi không quan tâm!”
“Vậy em quan tâm điều gì? Em còn muốn loạn đến mức nào nữa?”
Tôi thở dài, cảm thấy mệt mỏi, đầu đau càng nhức nhối.
“Phó Từ, ly hôn đi!”
Anh ta bỗng nhiên nổi giận, lớn tiếng chất vấn.
“Chỉ vì một sự hiểu lầm? Chỉ vì một người không quan trọng?”
“Ừ.”
“Hứa Uyển, đủ rồi đấy!”
Anh ta mạnh mẽ đẩy tôi xuống ghế sô pha, cuối cùng tôi cảm thấy đầu choáng váng rồi ngất đi.
Lờ mờ, tôi thấy Phó Từ hoảng loạn vươn tay về phía tôi, rồi lại không kịp nắm lấy.
Và câu “một người không quan trọng” cũng nhanh chóng bị sự thật phơi bày.
4
Khi tỉnh dậy, trần nhà xám xịt, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, tôi đang nằm trên giường bệnh.
Tôi giơ tay định uống nước, cánh tay quá yếu, vô rơi cốc nước xuống đất.
Phó Từ bước vào, nắm lấy tay tôi, rồi rót cho tôi ly nước khác.
“Uyển Uyển, em sốt mà không cho biết sao?”
“Anh nghĩ nếu tôi cho biết, sẽ bỏ nhỏ kia để về nhà với tôi sao?”
Phó Từ bị câu hỏi của tôi cứng họng, vì ta sẽ không thế; người ta quan tâm là người phụ nữ có thể đang mang đứa con của ta.
Không gian im lặng trở nên ngột ngạt, Phó Từ khẽ thở dài.
“Cô ấy chỉ là…”
Lời của Phó Từ bị một cuộc gọi khẩn cắt ngang, ta bực bội nhận máy.
“Uyển Uyển, công ty có chút việc gấp, phải đi ngay, trưa sẽ về ăn cơm với em.”
Tôi không đáp, chỉ lặng lẽ bóng lưng ta rời đi, nụ giả tạo cũng dần biến mất.
Tiếng trong điện thoại rõ ràng là giọng yếu đuối của An Nhiên, tôi không gì.
Tôi chưa bao giờ là người mạnh mẽ, đặc biệt là khi đối mặt với Phó Từ, trái tim luôn mềm yếu mệt mỏi.
Dù sao thì ta cũng là người đã ở bên tôi trong suốt thời gian tăm tối nhất.
Một vụ tai nạn bất ngờ đã cướp đi cha mẹ tôi, khiến tôi như gục ngã, khóc đến kiệt sức, cảm thấy cuộc sống chỉ là màu xám xịt. Khi đó, Phó Từ đã ở bên tôi, giúp tôi an táng cha mẹ, cùng tôi dần dần hàn gắn trái tim lạnh giá và tan vỡ. Đó là năm đầu tiên chúng tôi bên nhau.
Sau này, hai tâm hồn cằn cỗi dần dần tìm đến nhau, dù cuộc sống rất khó khăn, Phó Từ chưa từng để tôi chịu khổ. Anh ta sẵn sàng ăn mì gói một tháng chỉ để mua cho tôi chiếc vòng tay thích, và vào những ngày mưa lớn, sẽ cõng tôi băng qua con đường bùn lầy.
Anh ta : “Con là để chiều. Hiện giờ không thể cho em nhiều, sau này chắc chắn sẽ để Uyển Uyển trở thành nàng công chúa xinh đẹp nhất.”
Sau khi kết hôn, cuộc sống của chúng tôi dần có chuyển biến, những món quà tôi nhận từ chiếc vòng bạc đã thành nhẫn kim cương, ngọc bích, và đá quý.
Nhưng rồi chúng tôi lại dần xa cách.
Bạn thấy sao?