06
Ngày ly hôn, Hoắc Văn Châu không đến.
Tôi cũng không gọi điện vì biết ta đang ở bệnh viện chăm sóc Lâm Diệu.
Dù ấy không chết, cơ thể bị gãy xương nhiều chỗ và còn bị mù tạm thời.
Hai người xa cách một thời gian, giờ lại như mới cưới, chẳng thể rời nhau dù chỉ một khắc.
Hoắc Văn Châu còn đặc biệt liên hệ với đội ngũ y tế chuyên nghiệp từ nước ngoài, quả thật là “ sâu nghĩa nặng.”
Tôi tự giễu , dù sao thì cũng đã ký thỏa thuận, tôi liền liên hệ luật sư để tiến hành thủ tục ly hôn qua tòa án.
Không vì gì cả, chỉ là muốn nhanh chóng chấm dứt.
Tôi mua đại một vé máy bay đi miền Nam, thay sim điện thoại, và xóa hết tài khoản mạng xã hội trên các nền tảng.
Lúc ngồi trên máy bay, những đám mây trắng xếp tầng ngoài cửa sổ, tôi bỗng nhớ lại thời thơ ấu với Hoắc Văn Châu.
Hai gia đình chúng tôi là thân lâu năm, có mối quan hệ rất khăng khít, bố mẹ hai bên bàn bạc và quyết định mua nhà cạnh nhau.
Nhưng bố mẹ tôi thích đi chơi, thường xuyên rong ruổi khắp nơi, mặc dù phần lớn là đi chơi riêng.
Lúc đó tôi không hiểu, còn ngây ngô hỏi Hoắc Văn Châu: “Sao bố mẹ không đi chơi riêng?”
“Là vì không thích sao?”
Khi đó tôi 7 tuổi, Hoắc Văn Châu 11 tuổi, đã ra dáng một “người lớn” rồi.
Anh ta giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nhịn một lúc lâu, rồi đưa cho tôi một viên kẹo.
“Từ giờ chỉ chơi với mình em thôi.”
Khi đó tôi không hiểu, dẫn đến khi lớn lên, tôi vẫn chưa thông suốt, lại đi hỏi ta lần nữa.
Khi đó ta đã tốt nghiệp đại học, chính thức tiếp quản công ty, bận rộn đến mức không có thời gian ăn uống.
Một tuần trước khi kỳ nghỉ hè năm hai của tôi kết thúc, hôm đó ta về rất muộn vì công việc quá bận.
Cả kỳ nghỉ, chúng tôi gần như chẳng gặp nhau mấy lần.
Tối hôm đó, tôi ngốc nghếch hỏi lại câu hỏi đó.
Nhưng lần này, ta không đưa kẹo cho tôi nữa.
Tôi nhớ rất rõ, ta cởi áo khoác, hai tay ôm lấy mặt tôi, trong mắt hiện lên những cảm mà tôi không thể hiểu.
Vì đã uống rượu, khi ta tiến lại gần, tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xen lẫn chút mùi thuốc lá thoang thoảng.
Tôi muốn lùi lại, bị ta giữ chặt trong vòng tay, không thể cử .
Môi ta ghé sát tai tôi, thì thầm những lời khiến mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
“Tối nay chỉ có hai chúng ta chơi thôi.”
Tôi sững lại, chưa kịp phản ứng thì ta đã hôn lên môi tôi rồi.
Cơn gió tháng Chín mang theo chút se lạnh, không thể ngăn những cảm đang nở rộ trong lòng tôi.
Tiếng phát thanh trên máy bay vang lên, tôi giật mình tỉnh dậy, không ngờ mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Tôi không nhớ đã bao lâu rồi tôi không mơ về thời thơ ấu.
Khi máy bay hạ cánh, tôi lại nhớ đến những chuyện xảy ra sau đêm đó.
Tôi và Hoắc Văn Châu chính thức xác định mối quan hệ vào đêm đó, không hề có khoảng thời gian đương.
Vì ngay chiều hôm sau, ta đã dẫn tôi đi giấy kết hôn, rồi thông báo cho bố mẹ tôi.
Tôi than phiền ta quá độc đoán, tôi không kịp chuẩn bị tinh thần.
Anh ta : “Cưới em sớm mới yên tâm, thời gian nhau còn dài mà.”
“Ninh Ninh, đợi em tốt nghiệp, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới ngay.”
Lúc đó, tôi hoàn toàn chìm đắm trong hạnh phúc.
Nhưng tôi đã quên rằng, mọi thứ đều có trình tự của nó.
Chúng tôi bỏ qua thời gian đương, thì sau này… sẽ có người khác đến để lấp đầy khoảng trống đó.
07
Sau khi xuống máy bay, tôi không muốn chạy lung tung hay nghĩ ngợi nhiều, nên chọn đại một khách sạn và ngủ một giấc thật dài.
Tôi quen nằm giường nhà, mà lại ngủ rất ngon.
Tôi cảm thấy mình như đã ngủ rất lâu, mơ hồ nghe thấy điện thoại reo liên tục.
Tôi không bắt máy, cứ để mặc nó reo.
Cho đến khi điện thoại hết pin, tôi lại tiếp tục ngủ sâu.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, thì đã bốn ngày trôi qua.
Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng cũng thoáng sợ hãi.
Nếu lỡ tôi chết ở đây, thì chắc cũng chẳng ai biết.
Điện thoại toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat, tôi lướt qua vài tin nhắn, chọn những tin thuận mắt nhất để trả lời.
Tôi cũng gọi lại cho bố mẹ.
Họ đã không còn sống cùng nhau từ lâu, mãi vẫn chưa ly hôn.
Không phải vì tôi, mà là vì người bên ngoài của cả hai đều không cần danh phận, chỉ cần niềm vui.
Cả hai đều lười thủ tục, dù sao thì cuộc đời cũng trôi qua rất nhanh, đến lúc đó họ còn muốn chôn chung.
Ngoài việc thích chơi, mọi thứ khác về họ… đều ổn.
Trước đây, tôi từng nghĩ mình cũng có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân như .
Dù sao cũng chỉ là không còn nữa, ít nhất vẫn còn sự tôn trọng lẫn nhau.
Nhắm mắt một cái là qua thôi.
Nhưng sau này tôi nhận ra, bố mẹ tôi có thể duy trì một cuộc hôn nhân như vì giữa họ vốn dĩ không có .
Nên dù đối phương có gì, họ cũng chẳng quan tâm.
Còn tôi và Hoắc Văn Châu, chúng tôi đã từng .
Chúng tôi đều biết một người là như thế nào, vì tôi không thể chấp nhận một cuộc hôn nhân như thế.
Anh ta cũng không thể chấp nhận cái chết của Lâm Diệu.
Sau khi cúp máy, tôi nhận hai khoản tiền chuyển.
Không thể phủ nhận rằng, dù họ không nhau, họ đã cố gắng cho tôi .
Cả Hoắc Văn Châu cũng gọi điện cho tôi, tôi không trả lời, chọn cách ngơ.
Chúng tôi đã ly hôn, chẳng còn gì để vướng bận nữa.
Tôi lại nằm trong khách sạn thêm vài ngày, rồi bất chợt nhận ra mình dường như chẳng còn chỗ nào để đi.
Cảm ơn số phận đã cho tôi đầu thai vào một gia đình tốt. Nhờ bố mẹ và sự chăm sóc của Hoắc Văn Châu, từ nhỏ tôi đã trải nghiệm những điều mà nhiều người phải rất lâu mới có .
Trước khi kết hôn, hễ có kỳ nghỉ là tôi liền rủ bè đi du lịch khắp nơi.
Từ vùng Tây Bắc rộng lớn, ánh sáng bắc cực ở Bắc Âu, đến những chuyến đi theo đuổi ánh sáng vừa mộng mơ vừa trẻ con.
Ban đêm nằm trong lều giữa hoang mạc, ngước mắt những vì sao le lói sau lớp mây.
Khi ấy, tôi dám nghĩ, dám , bất cứ điều gì muốn là sẽ thực hiện ngay.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi chỉ có thể một người vợ không mất mặt Hoắc Văn Châu.
Bây giờ, tôi đã tự do rồi.
08
Tôi bắt đầu nhặt lại những sở thích ngày xưa, mỗi ngày đeo ba lô nhỏ đi khám , đi một đoạn, dừng một đoạn.
Thỉnh thoảng cảm hứng đến, tôi lại có thể vẽ ra những tác phẩm rất tốt.
Tài khoản mạng xã hội mới của tôi cũng đã thu hút khá nhiều người hâm mộ.
Tôi còn nuôi thêm một con mèo, vì tôi quá lười nghĩ tên, nên gọi nó là “Tiểu Hoa” theo màu lông của nó.
Mỗi sáng thức dậy, tôi đều thấy nó nằm trong lòng tôi, meo meo hai tiếng nhẹ nhàng khiến trái tim người mẹ này tan chảy.
Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi lại gặp Hoắc Văn Châu lần nữa.
Khi tôi ôm Tiểu Hoa ra ngoài dạo chơi, mở cửa ra liền thấy ta đứng trước cửa.
Tôi chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi hiểu ra ngay.
Với khả năng của ta, việc tìm ra tung tích của tôi chẳng có gì lạ cả.
Bên trong căn phòng, tôi và ta ngồi đối diện nhau trên ghế, chờ đợi ta ra lý do.
Đến giờ phút này, khi gặp lại Hoắc Văn Châu, tôi bỗng nhận ra mình rất bình tĩnh.
Không chất vấn, không tranh cãi, giờ đây tôi và ta thậm chí còn chẳng phải là bè.
Tôi cũng không nghĩ ta đến để ôn lại chuyện cũ với tôi đâu.
Tiểu Hoa cảm nhận bầu không khí không ổn, nên trốn vào góc trong ổ của nó, không dám ló mặt ra.
Hoắc Văn Châu quan sát một vòng, rồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tôi.
“Khi nào em về?”
Tôi hỏi lại: “Về đâu?”
“Về Bắc Thành.”
Bầu không khí im lặng trong chốc lát, tôi chưa kịp mở lời thì ta đã tiếp.
“Ông nội rất lo cho em, Mạnh Kính Ninh, em đâu phải trẻ con ba tuổi.”
“Không một lời rồi chạy đi xa như , em có nghĩ đến cảm nhận của người khác không?”
“Hơn nữa, em còn đang mang thai, theo về, sinh con ra, mẹ sẽ chăm sóc cho em.”
Giọng của Hoắc Văn Châu mang theo chút mệt mỏi, lại không cho phép tôi từ chối.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu. Đến giờ ta vẫn không biết rằng tôi đã bỏ đứa bé rồi.
Cũng phải thôi, trong lòng ta chỉ có Lâm Diệu, chuyện của tôi ta chẳng bao giờ quan tâm.
Nếu chịu tra xét một chút, thì sẽ biết đứa bé mà ta từng gọi là “đứa con hoang” đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Nếu không phải do nhà họ Hoắc ép buộc, Hoắc Văn Châu cả đời này cũng sẽ chẳng thèm chủ tìm tôi.
Tôi cúi đầu lạnh, ánh mắt đầy chế giễu.
“Tôi đã bỏ đứa bé rồi.”
“Cảm ơn ông cụ Hoắc đã quan tâm, khi nào có thời gian tôi sẽ về thăm ông.”
“Anh có thể đi rồi.”
Có lẽ không ngờ tôi lại dứt khoát như , Hoắc Văn Châu đứng phắt dậy, khuôn mặt đen như mực, giận dữ nghiến răng nghiến lợi : “Em lại lần nữa xem.”
“Đứa bé đâu?”
Sợ ta không nghe rõ, tôi hạ giọng lặp lại lần nữa.
“Tôi , tôi đã bỏ đứa bé rồi.”
“Hoắc Văn Châu, chúng ta đã ly hôn. Từ giờ trở đi, xin đừng đến phiền tôi nữa.”
Nói xong, tôi quay lưng đi thẳng vào phòng.
09
Tôi không biết Hoắc Văn Châu đã rời đi từ lúc nào.
Khi ra ngoài, tôi thấy trên bàn trà có một chiếc thẻ ngân hàng.
Đây là gì?
Là sự hối hận, hay là bù đắp?
Tôi suy nghĩ ba giây, rồi quyết định nhận lấy, vì ai lại từ chối tiền chứ?
Đây là điều tôi đáng nhận.
Tôi trở lại cuộc sống tự do, thoải mái như trước kia, chỉ có tôi và Tiểu Hoa, không còn bóng dáng của Hoắc Văn Châu hay Lâm Diệu xung quanh nữa.
Chỉ thỉnh thoảng Lộ Minh liên lạc với tôi, vô hoặc cố ý tiết lộ hình của Hoắc Văn Châu và Lâm Diệu.
Chẳng hạn như chuyện Hoắc Văn Châu đến tìm tôi, nhà họ Hoắc và Lâm Diệu đều không biết.
Hoặc rằng, ta không đưa Lâm Diệu về nhà mà vẫn để ấy ở bên ngoài.
Lại ví dụ như, Lâm Diệu ầm ĩ một trận, chiến tranh lạnh với Hoắc Văn Châu ba ngày, lại muốn giở trò cũ bỏ đi. Chỉ là lần này Hoắc Văn Châu không tìm ta nữa, mà để ta tự mình quay về.
Lộ Minh hỏi tôi có dự định gì cho tương lai, tôi nghĩ kỹ và nhận ra mình chẳng có kế hoạch gì cả.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, trái đất không dừng lại vì thiếu đi bất kỳ ai.
Những cảm giác không cam lòng trước đây đã tan biến theo gió.
Tôi chỉ muốn sống tốt phần đời còn lại mà thôi.
10
Nhưng tôi không ngờ rằng, ông nội Hoắc lại đích thân đến tìm tôi, còn có mẹ của Hoắc Văn Châu đi cùng.
Tôi nhớ lại cuộc điện thoại tối qua với Lộ Minh, ta cứ ấp a ấp úng, không rõ ràng.
Trong lòng tôi dần hiểu ra phần nào.
Tôi hai người lớn ngồi đối diện trên ghế sofa, vừa thấy bất lực vừa có chút tức giận.
Đây là một kiểu ép buộc đạo đức sao?
Dù sao đi nữa thì khi tôi còn ở nhà họ Hoắc, ông nội và mẹ Hoắc luôn đối xử rất tốt với tôi.
Nhất là khi Lâm Diệu gặp chuyện, ông nội đã hết lòng bảo vệ cuộc hôn nhân của tôi và Hoắc Văn Châu, đến mức đó đã là rất khó khăn cho ông rồi.
Đối với một người luôn sống thẳng thắn và chính trực như ông, điều này không hề dễ dàng.
“Ninh Ninh, về cùng ông nội đi. Ông không ép con phải tiếp tục ở bên nó.”
“Con là đứa nhỏ mà ông lớn lên từ bé. Ông già này cũng không biết còn sống bao lâu, coi như về bầu với ông đi.”
“Chuyện của con và nó, con cứ tự quyết định theo ý mình.”
Nghe ông , tôi không khỏi thấy sống mũi cay cay.
Ông nội Hoắc thật sự rất thương tôi, năm nay ông đã hơn tám mươi tuổi rồi, sức khỏe không còn như trước. Chuyện giữa tôi và Hoắc Văn Châu không thể kéo thêm người khác vào.
Mẹ Hoắc thở dài, chằm chằm vào bụng tôi, mắt rưng rưng.
“Ninh Ninh, con ở ngoài một mình, tiền có đủ tiêu không, sức khỏe đã tốt hơn chưa?”
Vừa bà vừa đưa tôi một chiếc thẻ ngân hàng:
“Con cầm lấy ít tiền này, nếu không muốn về thì cứ tự mua những thứ tốt cho mình. Những chuyện khác đều không quan trọng, chăm lo cho sức khỏe mới là điều cần .”
“Từ nhỏ con đã thiếu thốn cảm của bố mẹ, bác là người con lớn lên. Giờ hai đứa đến nước này, cho cùng cũng là trách nhiệm của bác.”
Tôi từ chối lòng tốt của họ.
Trước khi rời đi, mẹ Hoắc như muốn thêm điều gì đó, cuối cùng bà không thốt lên lời nào.
Khi lên xe, mẹ Hoắc gọi điện cho con trai: “Con bé giờ sống rất tốt, nếu con đã chọn người bé nhỏ đó, thì từ giờ hãy buông bỏ con bé đi.”
“Đứa bé… thực sự không còn sao?”
Hoắc Văn Châu khẽ hỏi, lần trước khi đến tìm ấy, cũng không hiểu nổi mình.
Rõ ràng muốn biết hình của ấy, lời vừa ra khỏi miệng lại biến thành chuyện khác.
Nghe tin ấy thật sự đã bỏ đứa bé, đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.
Anh không hiểu cảm giác này đến từ đâu, sau bao nhiêu năm bên nhau, hiểu ấy rất rõ.
Cô luôn cứng rắn ngoài miệng bên trong lại mềm lòng. Bất kể lời có tàn nhẫn thế nào, đó cũng chỉ là để trút giận, để quan tâm đến hơn một chút.
Vậy nên, lần này cũng nghĩ rằng chỉ đang tức giận và dối về chuyện bỏ đứa bé mà thôi.
Nhưng không ngờ, ấy lại thật.
Bạn thấy sao?