Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoi đưa thấm thoắt, vội vàng đã qua một năm.
Trong suốt một năm qua, bọn họ vẫn không sinh con.
Ba tên vô dụng này, cả ngày chỉ biết lấy tiền ra lấy lòng ta, giống như ba con gà trống chỉ biết gáy mà không đẻ trứng.
Còn ta thì lấy tiền của bọn họ đi đầu tư khắp nơi, vô lại trở thành người giàu nhất kinh thành.
Ta đột nhiên cảm thấy, cuộc sống như hình như cũng không tệ.
Dù sao ở thế giới cũ, cho dù là đóa hoa nở rộ nhất trong giới xoa bóp, thì cũng chỉ là một kẻ xoa bóp tầm thường.
Nhưng ở đây, ta không những có ba mỹ nam, còn có một đống tiền.
Tại sao ta còn phải quay về con sen?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền không kìm nén nữa.
Hệ thống chắc là đã phát hiện ra sự phản kháng của ta, bắt đầu cảnh cáo: "Ký chủ, nếu không phòng hoa chúc với bọn họ, sinh ra đứa con của các người, sẽ không thể quay về thế giới cũ!"
Ta suýt nữa khóc thành tiếng: "Còn có chuyện tốt như sao?"
Hệ thống: "?"
Ta : "Nói thật với ngươi nhé, thực ra ở thế giới cũ, ta không cha không mẹ, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào tay nghề xoa bóp xuất quỷ nhập thần để bôn ba giang hồ, kiếm chút tiền mọn."
Ta : "Ta nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là ở đây tốt hơn."
Ta: "Cho nên ta không muốn quay về nữa."
Hệ thống: "..."
Giọng của hệ thống hơi run rẩy: "Cho dù không muốn quay về nữa, , cũng phải trở thành phu thê thật sự với bọn họ chứ!"
Ta : "Chúng ta đã là phu thê thật sự rồi!"
Hệ thống: "Không phải, , rõ ràng cho đến bây giờ vẫn là..."
Những lời sau đó, hệ thống không nên lời.
Hệ thống: "Dù sao cũng phải có con của mình chứ?"
Ta: "Bọn họ không sinh , trách ta à?"
Hệ thống: "... Nam nhân không thể sinh con!"
Ta: "Người khác không , bọn họ liền dễ dàng từ bỏ như sao? Nếu bọn họ thật lòng ta, thì phải nghĩ cách cố gắng sinh con cho ta! Nếu không thì chính là bọn họ không ta!"
Hệ thống: "..."
Hệ thống lại sập nguồn.
Ta tiếp tục: "Bọn họ không sinh con, ta còn chưa đuổi bọn họ đi, bọn họ nên cảm thấy may mắn vì ta mềm lòng, nếu không bọn họ đã sớm bị loại, lại phải bắt đầu lại từ đầu rồi!"
Hệ thống "..."
Sự im lặng inh tai nhức óc.
Thôi, ta cũng lười so đo với hệ thống.
Tối đó, ta lại gọi bọn họ đến, triệu tập cuộc họp gia đình.
Ta ba người trước mặt.
Quý Cảnh là người ôn nhu, rất tốt.
Chu Tư Lễ tuy rằng mưu mô xảo quyệt, ít ra đối với ta không tệ, gần đây kỹ thuật bóp chân đã thành thạo hơn, chỉ là bóp chân xong tay lại sờ loạn, đôi khi không đứng đắn.
Phản nghịch nhất chính là Diệp Hàn, chắc là do ta chỉ cho hắn hầu hạ vào kỳ kinh nguyệt, nên hắn luôn oán hận.
Ta chậm rãi bọn họ, : "Trải qua khoảng thời gian này, ta cũng đã nảy sinh cảm với các chàng ở các mức độ khác nhau."
Ta : "Cho nên ta quyết định, cho dù các chàng không sinh con cũng không sao. Sau này chúng ta bốn người sống tốt là rồi.
"Ta cũng bằng lòng cùng các chàng sống đến đầu bạc răng long."
Ta : "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các chàng phải ngoan ngoãn, nếu không ta vẫn sẽ đuổi các chàng đi đấy."
Ba người im lặng hồi lâu, mới gật đầu: "Được."
14
Ta cứ như sống cùng bọn họ.
Ngày tháng năm này qua năm khác.
Dưới sự dạy dỗ của ta, Quý Cảnh đã học nhảy nhạc nam, thỉnh thoảng lại khoe cơ bụng tám múi của mình.
Ngay cả Diệp Hàn, cũng học cách nấu nước gừng đường đỏ xuất thần nhập hóa, nấu cho ta uống vào kỳ kinh nguyệt.
Thanh độ hảo cảm trên đầu ba người bọn họ vẫn luôn thiếu bước cuối cùng.
Nhưng ta biết, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Bốn chúng ta dần dần vun đắp cảm sâu đậm, giữa chúng ta, vừa giống phu thê, lại vừa giống huynh đệ.
Bọn họ mệt mỏi buồn ngủ, ta cũng sẽ dùng một chiêu "Red Bull Đông Bằng", giúp bọn họ khôi phục sức khỏe.
Lần này, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Ngay cả hệ thống, cũng đã bị lãng quên từ lâu.
Sau đó, vào năm ta tám mươi tuổi.
Quý Cảnh, Chu Tư Lễ, và cả Diệp Hàn.
Bốn chúng ta đến ngọn đồi ngoại thành, tìm một miếng đất phong thủy, sau khi c.h.ế.t sẽ chôn cất cùng nhau.
Trên bia mộ do chính tay ta khắc dòng chữ: Mộ của ta và ba tên ngốc nhà ta.
Sau đó.
Vào lúc ta hấp hối, bốn chúng ta nắm tay nhau, cùng nhau đi về cõi âm.
Ngay khoảnh khắc đó thanh độ hảo cảm trên đầu Quý Cảnh, Chu Tư Lễ, và cả Diệp Hàn đều lấp đầy.
Bọn họ đã ở bên ta cả đời, cuối cùng vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, đã công lược thành công.
Bên tai ta cũng vang lên giọng của hệ thống: "Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ."
Bởi vì sự đồng hành cả đời, đã vượt qua cả sự hoan lạc xác thịt, đủ để trao tặng cho bọn họ một huy chương vinh quang.
Ngoại truyện
1
Khi ta mở mắt ra. Không ngờ tôi thật sự đã trở về thế giới thực!
Tôi lại là một thiếu nữ hai mươi lăm tuổi, những đau đớn và cứng nhắc của tuổi già đã biến mất.
Tôi không còn là Tống Tuyết Đường của thế giới đó nữa, cũng không còn là người giàu nhất Kinh thành, lại trở thành một nữ xoa bóp ưu tú.
Tôi tiếp tục sống cuộc sống bình thường ở tiệm xoa bóp dành cho người mù của mình.
Chỉ là đôi khi, tôi vẫn nhớ đến sự dịu dàng của Quý Cảnh, nhớ đến sự bá đạo của Chu Tư Lễ, nhớ đến sự phản nghịch của Diệp Hàn.
Chỉ là khi tôi nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ cứ bình lặng trôi qua như .
Trên mạng đột nhiên lan truyền tin tức, rằng công tử của tập đoàn game Chu thị, Chu Tư Lễ, đang tìm kiếm tiệm xoa bóp dành cho người mù khắp nơi.
Không biết cậu ấm này bị sao nữa.
Lúc mới nhận tin tức, tôi còn chưa để ý.
Cho đến hơn một tháng sau, trong tiệm xoa bóp của ta đột nhiên xuất hiện rất nhiều vệ sĩ.
Sau đó, một bóng người cao ráo bước ra từ phía sau.
Là một soái ca, cao mét tám mươi tám, tướng mạo tuấn mỹ.
Quan trọng nhất là... trông giống hệt Chu Tư Lễ.
Tôi hắn, hắn cũng tôi.
Đôi mắt tôi bỗng nhiên ướt nhòe.
Hắn cũng , rồi chậm rãi bước đến trước mặt tôi: "Này, Tống Tuyết Đường, lâu rồi không gặp."
2
Thì ra ba tháng trước, Chu Tư Lễ gặp tai nạn xe hơi.
Khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình bị hút vào một thế giới hư không.
Còn bị ràng buộc với một hệ thống.
Hệ thống bắt hắn đảo game otome.
Nói là phải công lược nữ chính Tống Tuyết Đường, mới có thể trở về thế giới thực.
Không ngờ, Quý Cảnh, Chu Tư Lễ, và cả Diệp Hàn, đều là nick phụ của hắn!
Chính là vì muốn tăng tỷ lệ đảo, nên hắn mới lập thêm mấy cái nick!
[Hoàn]
Bạn thấy sao?