Hạnh Phúc Bên Những [...] – Chương 2

Ta hoa mắt chóng mặt suýt ngã xuống đất.

May mà Tiểu Quý nhanh tay lẹ mắt ôm ta vào lòng, mới tránh thảm kịch.

Trước khi chia tay, Tiểu Quý ta với vẻ mặt muốn lại thôi: "Đường Nhi, nàng... thật sự rất đặc biệt."

Ta vác cái muôi lên vai: "Ta biết."

Tiểu Quý: "Bản vương vẫn nên... lần sau lại đến tìm nàng chơi..."

Nói xong câu này, hắn quay người bỏ chạy.

Giọng của hệ thống vang lên: "Ký chủ, phải duy trì hình tượng dịu dàng của mình, đừng những chuyện thô lỗ nữa, nếu không sẽ bị trừ điểm!"

Ta : "Trước cửa nhà ta có hai cái cây, một cây là cây táo, cây còn lại là cây rùa. Vì cây cối không thể mọc ở ven biển, khiến triều đình không ăn chim biển, bởi vì phân chim quá nhiều."

Hệ thống: "Hả?"

Ta: "Cho nên chỉ có thể leo thêm vài ngọn núi để bổ sung năng lượng, giống như lúc ba lần Bạch Cốt Tinh thì không nên đạp xe đạp công cộng, dưa ép chín có thể dùng để nướng hoặc xào, mỗi khi mùa hè đến, phân bón lại lên men, trên cây liền mọc ra những con hàu sữa xinh đẹp."

Hệ thống: "..."

Hệ thống sập nguồn, bị ta khống chế đứng hình 30 giây.

Ta xách thùng phân bón đi về. Mãi đến khi ta sắp về đến nhà, mới nghe thấy giọng yếu ớt của hệ thống: "Thôi, miễn là có thể thúc đẩy đến kết cục HE là ."

Hệ thống: "Sau này có thể những lời ta hiểu không?"

Ta: "Cũng không phải là không ."

5

Ba ngày sau, Tiểu Quý lại dẫn ta đi leo núi. Giữa sườn núi có một biển hoa hồng. Biển hoa vô cùng xinh đẹp, dưới ánh mặt trời càng thêm mỹ lệ.

Ta nổi hứng, cao giọng hát một bài: "Con Đường Núi Uốn Lượn".

Dùng mọi cách quyến rũ Tiểu Quý, ánh mắt Tiểu Quý ta càng thêm nóng bỏng, tràn đầy khao khát mãnh liệt.

Ta biết, cảm giữa ta và Tiểu Quý đã ngày càng sâu đậm.

Trước khi chia tay, hắn đích thân đưa ta về Tống phủ, rồi si mê hỏi ta: "Đường Nhi, ngày mai lại ra ngoài chơi cùng nhau nhé?"

Nhưng lần này, ta từ chối hắn.

Ta tiến sát lại hắn một bước: "Ta thấy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước nữa rồi."

Ánh mắt Tiểu Quý lộ ra vẻ kinh ngạc không dám tin.

Ta : "Tửu lâu Nguyệt Nha, lầu ba, phòng Thiên số một. Ngày cụ thể, chàng đợi ta thông báo."

Dù sao phải đợi ta công lược xong hai người kia, mới có thể thống nhất thời gian.

Cho nên hiện tại ta cũng không đưa ra ngày cụ thể .

Ta : "Ta đương nhiên bằng lòng."

Ta hắn bằng ánh mắt e thẹn: "Chỉ mong Quý công tử thương xót đối xử tử tế."

Làm Tiểu Quý cảm muốn chết.

6

Ta về phủ, Tống Mạn chua lè móc ta, là những gì vừa xảy ở ngoài cửa, nàng ta đều thấy.

Nhưng ta không để ý đến nàng ta, đi thẳng về viện của mình.

Tống Mạn tức giận mắng sau lưng: "Tiểu Quý đâu phải thân phận bình thường, tỷ tỷ chẳng lẽ thật sự cho rằng mình có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng?"

Ta dừng bước, quay đầu nàng ta: "Đúng , ta biến thành phượng hoàng, ngươi biến thành chuột, sau này ai ai cũng hô đánh."

Tống Mạn tức giận hét lên một tiếng, lao tới muốn xé nát miệng ta.

Ta vung cái muôi trong tay lên, ném về phía nàng ta. Cái muôi úp thẳng vào búi tóc của nàng ta.

Tống Mạn cứng đờ người, sau đó hét lớn, quay người chạy đi như điên.

Tối đó, mẹ ruột của Tống Mạn là Trương di nương vừa khóc vừa chạy đến chỗ cha ta tố cáo ta ỷ mình là đích nữ liền ức h.i.ế.p thứ muội.

Cha ta là Thượng thư Bộ Lễ, coi trọng lễ nghĩa trật tự nhất.

Ông lập tức gọi ta đến phòng ngủ, nhíu mày hỏi ta đầu đuôi câu chuyện.

Ta cha ta, rồi lại Trương di nương và Tống Mạn, "bịch" một tiếng.

Ta ngồi xổm xuống đất, mọi người có mặt đều giật mình.

Ngay sau đó, ta lại đột nhiên đứng dậy. Dọa bọn họ giật b.ắ.n mình.

Ta lại ngồi xổm xuống, lại đứng dậy, lại ngồi xổm xuống, lại đứng dậy, bọn họ ngơ ngác.

Cha ta kinh ngạc: "Đường Nhi, cha chỉ muốn hỏi con, tại sao con lại ức h.i.ế.p muội muội của con, con... con con đang ?"

Ta lúc này mới dừng tác, nghiêm mặt cha: "Cha, tuy con dùng cái muôi tưới phân úp lên đầu muội muội, con không sai."

Tống Mạn ở bên cạnh vừa lo lắng vừa tức giận: "Cha, người xem, tam tỷ thừa nhận rồi!"

Tống Mạn xong liền khóc nức nở.

Tóc tai nàng ta đã gội mười mấy lần, mùi phân bón vẫn không hết , vì khóc đến ướt cả mặt.

Ta trầm giọng : "Cha, con và tứ muội cùng nhau lớn lên mười mấy năm, con là người như thế nào, chẳng lẽ cha không biết sao?

"Tại sao con không úp cái muôi lên đầu đại ca, không úp lên đầu nhị ca, sao cứ phải úp lên đầu Tống Mạn?"

Ta : "Tứ muội, có đôi khi muội phải tự tìm nguyên nhân, có phải bản thân không người ta thích không? Hay là tự chuyện chọc người ta ghét? Muội cứ tiếp tục như , sau này sẽ không ai dám cưới muội đâu!"

Tống Mạn trợn tròn mắt.

Trương di nương cũng trợn tròn mắt.

Cha: "°Д°!" (icon của tác giả)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...