Hạnh Phúc Bên Những [...] – Chương 1

Sau khi xuyên không, hệ thống cầu ta đồng thời chinh phục ba đại nhân vật.

Một là vị Vương gia ôn nhu như nước mùa xuân.

Hai là Thủ phụ bá đạo, điên cuồng không chút kiềm chế.

Ba là Thế tử tuấn mỹ, mặt người dạ thú.

Còn về phần ta...

Ở trong thế giới loạn lạc này, uy thế của ta vượt trội, bất khả chiến bại.

Ba người đó ư?

Ba kẻ cùng đến cũng chẳng là gì đối với ta.

01

Ta xuyên không trở thành tiểu nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư.

Diện mạo kiều diễm, vừa trong sáng vừa quyến rũ, dáng vẻ mê người.

Thanh âm ngọt ngào, nghe qua khiến người ta xao lòng.

Dù khoác lên mình bất cứ bộ y phục nào, đều tỏa ra nét yểu điệu, thân hình mềm mại khiến lòng người thổn thức.

Nhìn rõ dung nhan của ta, ta nghĩ thân phận mình hẳn không hề đơn giản.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc ta liền bị buộc chặt với một hệ thống nữ chính.

Hệ thống giao cho ta nhiệm vụ phải chinh phục ba đại nhân vật.

Một là Vương gia ôn nhu, Tấn Vương Kỷ Cảnh.

Một là Thủ phụ bá đạo, Chu Tư Lễ.

Và một nữa là Thế tử tuấn mỹ, Diệp Hàn.

Hệ thống này, hiển nhiên cũng không đơn giản.

Rất xứng với thân phận của ta.

Nếu ta không đoán nhầm, đây chắc chắn là Hệ thống văn.

Còn ta, chính là "nữ chính văn" trong truyền thuyết.

3

Hệ thống chỉ ta phải thúc đẩy đến kết cục HE với ba người bọn họ, coi như hoàn thành nhiệm vụ.

, ta mở cốt truyện gốc ra xem trong biển ý thức.

Phát hiện ra mình xuyên vào cuốn tiểu thuyết "Tiểu kiều phi, nàng đừng chạy".

Cuốn này có ba nam chính.

Cốt truyện bình thường thì rất ít, phần lớn là những dấu sao bị che mất.

Trang cuối cùng của truyện, chỉ hiển thị mấy chữ này:

[Quý Cảnh, Chu Tư Lễ, Diệp Hàn, cởi bỏ xiêm y để lộ làn da cường tráng, trên giường cùng với Tống Tuyết Đường &…… ưm &…… a &&5……]

Sau khi xem xong kết cục HE, nội tâm ta day dứt mãi không thôi.

Cái này cũng quá đơn giản rồi.

Ta hỏi hệ thống: "Thúc đẩy đến kết cục HE như là ta có thể về nhà?"

Hệ thống trả lời: "Về lý thuyết là như ."

4

"Ưm a" thôi mà, có gì to tát đâu.

Đừng một, ba người cùng lên cũng .

, ta nhận nhiệm vụ, chính thức bước vào cốt truyện chính.

Hiện tại, ta là tiểu nhi nữ của Thượng thư Bộ Lễ, trên có hai người ca ca hết mực thương.

Còn có một người muội muội cùng cha khác mẹ tên là Tống Mạn, chính là nữ phụ phản diện.

Hôm nay ta ra ngoài lễ Phật, Tống Mạn cũng nhất quyết đòi đi theo.

Để thuận theo cốt truyện, ta đồng ý.

Quả nhiên, xe đi nửa đường, Tống Mạn bắt đầu sự.

Nàng ta nũng nịu : "Tỷ tỷ, chúng ta dừng lại uống chút trà lạnh rồi đi tiếp nhé?"

Ta đưa tay vén rèm xe ngựa, quả nhiên thấy phía trước bên đường có một quán trà lạnh.

Gần đến mùa hè, thời tiết oi bức.

Ta và Tống Mạn xuống xe ngựa, vào quán gọi hai bát trà lạnh.

Trà lạnh hơi đắng, lại mát lạnh, rất dễ chịu.

Tống Mạn đảo mắt, ta nhỏ: "Tỷ tỷ, muội thấy bụng hơi khó chịu, tỷ đi cùng muội..."

Nàng ta muốn ta đi cùng đi tiểu.

Nơi này hoang vắng, mấy thị vệ bên cạnh đều là nam nhân, ta đứng dậy, đi cùng nàng ta.

Nhưng ai ngờ vừa cùng Tống Mạn đi vào ngọn núi nhỏ gần đó, quay đầu lại, nàng ta đã biến mất.

Nàng ta lại dám bỏ ta một mình trên núi. Còn nghiêm trọng hơn là, ta mới đi hai bước, đã thấy một con rắn độc lao thẳng về phía mặt ta.

Nhưng ta hoàn toàn không hoảng sợ, hô lên hai tiếng: "Cứu mạng."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng người cao ráo xuất hiện trước mặt ta, nhanh gọn g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn.

Sau đó ôm lấy eo ta, rồi ôm ta xoay tròn chậm rãi trên không.

Người nam nhân trước mắt, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan tuấn mỹ.

Ta đưa tay sờ lên cơ bụng của hắn. Tám múi, cứng ngắc, chắc là Vương gia bá đạo Quý Cảnh.

Ta giả vờ hỏi: "Là chàng đã cứu ta, chàng là ai?"

Quý Cảnh cũng ta ngẩn người, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn dịu dàng : "Ta tên là... Tiểu Quý."

Ta gật đầu, thẳng thắn đi vào cốt truyện: "Chàng là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn báo ân."

Hắn cong mắt : "Được, đây chính là lời nàng đấy."

Những gì tiếp theo diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Ta và Quý Cảnh quen biết nhau như .

Từ hôm đó, hắn thường xuyên đến tìm ta, rủ ta đi ngắm cảnh. Khi thì đi chèo thuyền, khi thì đi leo núi.

Nửa tháng trôi qua, giữa ta và Quý Cảnh đã nảy sinh một loại ăn ý khó tả.

Khi hắn chèo thuyền, ta hát "Tình Thuyền Ai", hắn khen ta là nương có giọng hát độc đáo. Hắn thích ngắm hoa, ta liền dùng muôi múc phân bón tưới cho hoa. Mỗi lần như , Quý Cảnh luôn ta với vẻ mặt muốn lại thôi.

Ta ân cần hỏi hắn: "Tiểu Quý, sao mặt chàng càng ngày càng đỏ ?"

Quý Cảnh hất mạnh cái muôi đang chống ở eo hắn ra: "Đường Nhi không thấy... không thấy... rất bất lịch sự sao?"

Ta ngẩn người, bất lịch sự?

Quý Cảnh đưa tay rút cục giấy đang nhét trong lỗ mũi ta ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...