6
Chuyện giữa tôi và Trình Cẩm xấu đi thấy rõ, ai cũng ra.
Mọi người bắt đầu bàn tán sau lưng.
Lúc bị tôi bắt gặp thì chỉ biết trừ. Duy có dì Hồng Hoa là không cam lòng, cứ phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.
“Tôi ra thì dài lắm á, mà này, trưa nay dì định nấu gì ngon ? Con qua nhà vừa ăn vừa kể nha?”
Dì lập tức ngậm miệng, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Tôi chẳng mấy quan tâm, cũng không chủ giải thích gì. Không có Trình Cẩm, tôi lại có nhiều thời gian và sức lực hơn.
Trường tiểu học trong làng có thầy giáo xin nghỉ, cần hai người dạy thay.
Vì việc này, tôi chạy đi chạy lại ba, bốn lần, cuối cùng cũng khiến đội trưởng đồng ý để tôi .
Để công bằng, người còn lại chọn là người trong làng.
Dù là giáo viên tạm thời, công việc đồng áng vẫn phải đủ.
Công điểm cũng như cũ, thậm chí còn vất vả hơn.
Nhiều khi về đến nơi thì bữa ăn đã hết từ lâu rồi.
Vì thế, tôi mua một cái nồi mới, tự nấu ăn cho mình.
Tôi đang cố gắng từng ngày để quay về thành phố, còn Trình Cẩm thì cứ dính lấy Lam Thư, cảm mặn nồng.
Dì Hồng Hoa thỉnh thoảng đến trường đón cháu, tranh thủ chuyện với tôi vài câu. Nhờ tôi mới biết — Trình Cẩm không hết phần việc của mình, lại đi giúp Lam Thư.
Người ở tổ ba thì khờ, người tổ hai thì bắt đầu bất mãn.
Tiểu Hòa cũng càu nhàu với tôi: “Trình Cẩm đối xử với Lam Thư còn tốt hơn với cậu.”
Tôi chỉ rồi bỏ qua.
Cho đến hôm nay, vừa bước vào điểm tập trung, Trình Cẩm chẳng chẳng rằng đã lớn tiếng mắng tôi tôi sững người.
“Mạc Lệ Hoa, đúng là lười, không chịu nấu cơm đúng không? Lam Thư vì nấu ăn giúp mà cắt vào tay đấy! Cô vui rồi chứ?!”
Mặt tái xanh ánh mắt tôi đầy trách móc xen lẫn kích .
“Còn đứng đó gì! Không mau xin lỗi Lam Thư đi!”
Anh gào lên một tiếng rồi đẩy tôi về phía trước.
Nhưng tôi giật tay ra, hất mạnh.
“Cô ấy nấu cơm giúp tôi? Tôi đâu có ăn cùng các người.”
Anh quên rồi sao — tôi đã tự nấu ăn từ lâu.
Hôm nay vốn là lượt Lam Thư nấu cơm cho các mà.
Nghe , Trình Cẩm mím môi không gì, cúi đầu lúng túng, người cứng đờ như khúc gỗ.
Tôi vòng qua để vào trong. Lam Thư ôm tay, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Khi lướt qua nhau, tôi nghe ấy nhỏ:
“Sao Trình Cẩm vẫn không thể buông bỏ chị…”
Ngay giây tiếp theo, ấy ngã nhào xuống chân tôi, ngẩng lên khóc lóc:
“Trí thức Mạc, em biết chị giận, cũng không cần chút giận lên em như chứ!”
Trình Cẩm lao đến, đẩy tôi lảo đảo, cánh tay đập mạnh vào tường đau đến nỗi tôi phải hít vào một hơi lạnh.
Nhưng chẳng tôi lấy một cái.
Chỉ lo ôm lấy Lam Thư, dỗ dành ấy.
Rồi trong cơn giận dữ, quay lại và… tát tôi một cái.
“Bốp!”
Cả thế giới như lặng đi trong tích tắc.
Tôi đưa tay ôm mặt, cố nén nước mắt đang chực trào. Mắt không rời khỏi Trình Cẩm một giây.
“Lệ Hoa, —”
“Cút!”
Trình Cẩm từng hứa rất nhiều với tôi.
Anh chỉ mình tôi. Anh sẽ vì tôi mà không bao giờ ăn cay nữa. Anh cả đời này sẽ không bao giờ tôi tổn thương.
Nhưng… không .
May mà tôi… cũng chưa từng tin hoàn toàn.
7
Chuyện Trình Cẩm đánh tôi chẳng biết bị ai đồn ra ngoài.
Dì Hồng Hoa là người dẫn đầu, móc mỉa đến mức Trình Cẩm tức đến xanh mặt.
Lam Thư cũng không tránh khỏi bị kéo theo. Hai người họ sau đó cứ lặng lẽ né tránh, không còn dám lại gần tôi nữa.
Tôi vẫn vùi đầu trong công việc dạy thay và mọi công việc phân trong đội. Không dám lơi là chút nào.
“Tiểu Mạc à, danh sách cá nhân tiên tiến cấp xã chắc sắp công bố rồi đấy. Không có gì bất ngờ thì người đó chính là .”
Khi nghe đội trưởng , tôi vui đến mức không nên lời.
Cuối cùng cũng đến lúc khổ tận cam lai.
Nhưng về nhà chưa lâu, tôi lại đổ bệnh.
Đại Vũ đã vào đông, lạnh buốt. Chỉ qua một đêm, tuyết bắt đầu rơi.
Tôi nằm trên giường, người mơ màng, mí mắt nặng trĩu như không thể mở nổi.
Cả người ê ẩm như rã rời.
Mơ hồ, tôi mơ về năm đầu tiên đặt chân đến Đại Vũ.
Tôi và Trình Cẩm ngồi bên đống lửa nướng khoai lang. Anh bóc vỏ khoai, thổi thổi rồi mới đưa cho tôi.
Ánh lửa hắt lên gương mặt , tôi cứ mãi không rời mắt. Tôi từng nghĩ, một chàng trai tốt như nếu không ai , thì để tôi cũng .
Lúc tôi ngây người , mặt cũng đỏ bừng.
“Lệ Hoa, sau này em định thế nào?”
“Định gì à? Em chỉ mong sớm quay về thành phố thôi.”
Trình Cẩm không đáp, tiếp tục ăn khoai. Một lúc sau mới khẽ :
“Anh không muốn về lại thành phố. Về đó cũng không biết gì. Ở đây có em, cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.”
Hạnh phúc… thật sao?
Trong ký ức, ánh mắt của Trình Cẩm khi ấy rất nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức khiến tôi không phân biệt đâu là mộng, đâu là thực.
Cứ như… cảm dành cho tôi chưa từng thay đổi.
Tôi vẫn đang mơ màng thì bị Tiểu Hòa lay dậy. Tôi mở mắt ra, vẫn còn ngơ ngác, chỉ biết trân trân ấy.
“Sao cậu bị sốt mà không gì? Xe đạp đâu? Tớ chở cậu đến bệnh viện ngay!”
Tôi quấn chặt áo khoác, để Tiểu Hòa kéo đi.
Cùng lúc đó, Trình Cẩm vội vã bế Lam Thư ra ngoài, lao thẳng về phía xe đạp của tôi, nhanh tay đặt ấy lên yên sau rồi ngồi lên trước.
“Lệ Hoa, cho mượn xe đạp một chút, Lam Thư đang sốt, phải đưa ấy đi bệnh viện ngay.”
Gió tuyết mắt tôi cay xè, tôi kéo áo khoác sát hơn, giọng khàn đặc:
“Nhưng… em cũng đang sốt mà…”
“Lúc nào rồi mà em còn nhỏ nhen như thế?! Mượn tạm xe đạp có gì to tát đâu? Em lúc nào cũng tính toán như à?”
“Trình Cẩm, bị điên à? Mắt mù hay sao mà không ra Lệ Hoa đang ốm sốt?
Anh muốn chở ta đi bệnh viện thì đi mà mượn xe ở nhà bí thư thôn, xe của Lệ Hoa là để tụi này dùng, xuống ngay đi!”
Tiểu Hòa gắt lên, còn Trình Cẩm vẫn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ và bối rối:
“Thật sự… em bị sốt à?”
“Trình Cẩm, em thấy mệt quá… đưa em đi bệnh viện không?
Mạc trí thức khỏe mạnh như sao lại trùng hợp bị bệnh cùng em chứ?”
Nghe Lam Thư xong, Trình Cẩm không chần chừ nữa:
“Anh sẽ chở em đi ngay.”
“Trình Cẩm… lại một lần nữa… bỏ rơi em sao?”
Bàn tay khựng lại, vẫn không tôi:
“Đủ rồi, Mạc Lệ Hoa. Đừng ích kỷ như thế nữa không? Có phải bệnh gì nghiêm trọng đâu, chịu một chút là qua.”
Nói xong, đạp xe đi thẳng.
Bóng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một chấm đen trong tuyết.
Bóng lưng của Trình Cẩm… vẫn giống hệt như trước kia, chưa bao giờ khiến tôi nghẹt thở như lúc này.
Có lẽ vì đang ốm nên cảm bị khuếch đại.
Rõ ràng đã tự dặn lòng không buồn vì nữa, khi một lần nữa bỏ rơi tôi, tim vẫn đau thắt lại. Gió lạnh táp vào mặt, khiến nước mắt chưa kịp rơi cũng hóa thành băng.
Tiểu Hòa tức đến giậm chân tại chỗ, rồi lại chạy thẳng đến nhà bí thư để mượn xe đạp.
8
Tôi nằm viện một ngày, về lại thôn thì nghe Trình Cẩm muốn tìm tôi để giải thích.
Nhưng bị Tiểu Hòa chặn lại.
Tôi yên tâm nằm thêm một ngày để dưỡng bệnh.
Khi bệnh vừa đỡ, danh sách “Cá nhân tiên tiến của công xã” cũng vừa công bố.
Đội trưởng đích thân đến, đứng trước mặt tất cả trí thức trẻ để công bố tin vui. Sau đó còn bí ẩn:
“Còn một tin tốt nữa — những trí thức trẻ tuyên dương tiên tiến sẽ về thành phố!”
Tôi ôm chầm lấy Tiểu Hòa, vừa vừa khóc. Những thứ không mang theo , tôi đều tặng lại cho mọi người.
Bạn thấy sao?