Người hiểu rõ tôi nhất suốt ba năm sống ở nông thôn — chính là Trình Cẩm.
Nhìn đĩa cải xào đỏ đỏ và món thịt heo hầm miến trên bàn, tôi bỗng thấy không còn chút khẩu vị nào.
Nhưng lại đói đến không chịu nổi.
Tôi thử gắp một miếng cải cố tránh mấy miếng ớt đỏ rực, mà vẫn bị cay đến tê lưỡi, rát miệng, ho sặc sụa không ngừng.
Cơn đau dạ dày vì quá đói lại bị kích ứng bởi ớt, âm ỉ quặn lên.
Tôi buông đũa, chạy về phòng uống một cốc nước lớn mới cảm thấy đỡ hơn chút.
“Xin lỗi nhé Trình Cẩm, em không biết trí thức Mạc không ăn cay. Biết đã không bảo cho ớt vào rồi…”
“Anh chỉ cho ít thôi mà, mọi người đều đồng ý cả. Em đừng áy náy. Lệ Hoa chỉ là chưa quen, trời lạnh ăn cay ấm người, ấy sẽ hiểu thôi.”
“Hiểu gì chứ? Hiểu là rõ ràng biết ấy không ăn cay, ăn vào sẽ khó chịu, mà vẫn nấu nguyên một mâm toàn ớt?”
“Đúng đấy Trình Cẩm, không biết còn tưởng người đang quen với là Lam trí thức kia, đối xử đặc biệt quá rồi còn gì.”
“Anh quên Lệ Hoa từng bị gì khi ăn phải đồ cay rồi sao?”
Nghe tiếng bàn tán bên ngoài, tôi bất giác nhớ lại chuyện cũ.
Chúng tôi – mấy trí thức trẻ – tuy không xuống nông thôn cùng thời điểm, ai cũng giản dị trong ăn uống. Điều kiện khó khăn, thức ăn cũng nhạt nhẽo, thanh đạm là chính.
Cho đến một hôm, không biết Trình Cẩm kiếm đâu vài trái ớt đỏ tươi.
“Hôm nay cho thêm chút ớt vào món ăn đi, đổi vị chút cũng hay.”
Mọi người đều đồng ý, tôi cũng không muốn mất hứng, chỉ nhắc cho ít thôi – vì tôi không ăn cay.
Nhưng tôi đã đánh giá sai mình.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn cay, chỉ dính một chút mà miệng đã tê rát, mũi chảy nước, mắt nhòe lệ. Cố ăn mấy miếng không sao chịu nổi.
Hôm đó Trình Cẩm lo đến mức cứ liên tục xin lỗi tôi. Anh sẽ ở cạnh tôi, và từ nay về sau sẽ không ăn cay nữa.
“Vậy nếu thèm thì sao?”
“Thì sẽ xin phép em trước. Em đồng ý, mới ăn.”
“Trình Cẩm, có ý gì đây! Em là người vô lý sao? Hứ, muốn ăn thì ăn, em đâu có cản.”
Tôi vừa vừa mắng , còn đưa tay đánh nhẹ, trong lòng thì ngọt ngào như mật.
Từ sau đó, bữa ăn ở điểm trí thức thi thoảng mới có món cay, mà cũng chỉ có một món duy nhất trong bữa.
Cho đến hôm nay…
4
Khi Trình Cẩm đẩy cửa bước vào, tôi mới thu lại dòng suy nghĩ.
“Chắc em đói rồi, nấu cho em bát mì, mau ăn khi còn nóng.”
Sợi mì còn bốc khói, phía trên có thêm một quả trứng gà.
“Anh mua trứng của Lam Thư đấy. Hôm nay dì Hồng Hoa ấy bị thương nên gửi cho ấy ba quả trứng.”
“Lam Thư không định lấy tiền đâu, ấy thấy áy náy, cảm thấy chuyện này là lỗi của ấy.” Trình Cẩm liếc tôi rồi tiếp, Lam Thư là tốt. Em nên chuyện với ấy, chuyện này thực ra không phải lỗi của ấy.”
“Anh xong chưa? Nói rồi thì đi đi. Em không đói.”
Tôi không biểu lộ cảm gì, còn Trình Cẩm bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh cau mày, gắp trứng định ép tôi ăn.
Tôi nghiêng đầu, đánh rơi quả trứng. Nó lăn xuống đất, dính đầy bụi bẩn.
Không sạch nữa rồi.
“Lệ Hoa, em sao thế! Đúng là em không ăn cay, nên bao năm nay nấu ăn mới phải kiêng hết gia vị nồng. Nhưng em không thể vì thế mà ích kỷ như . Bọn chỉ muốn đổi vị một chút, cũng sai sao? Dù em có giận thì cũng đừng lãng phí thức ăn như chứ.”
“Nếu để Lam Thư thấy, chắc chắn sẽ buồn lắm đấy. Dù sao thì đây cũng là lòng thành của ấy, em không thể tôn trọng chút à?”
Lần đầu tiên tôi thấy Trình Cẩm tức giận đến .
Thì ra… là như thế.
Tôi , bật .
“Anh còn nhớ lần đầu em ăn cay thì đã gì không?”
Sắc mặt Trình Cẩm cứng đờ, tránh ánh mắt tôi, giọng nhỏ hẳn đi:
“Nhưng chuyện này cũng không đáng để em nổi giận như …”
“Trình Cẩm, em không giận. Em chỉ là không hiểu.”
“Trước kia, em là mặt trời của . Anh lúc rơi vào bóng tối nhất, chính em đã kéo ra. Anh em luôn là người đầu tiên trong lòng . Anh sẽ mãi mãi ở bên em, thậm chí vì em mà không ăn cay nữa. Vậy… đã chưa?”
Tôi nghiêng đầu, thật sâu vào mắt — và lần nữa, thấy lại hình ảnh chính mình phản chiếu trong đó.
Một mệt mỏi, uể oải, lúc nào cũng lo nghĩ đến công điểm và tiền bạc.
Ba năm sống dưới quê đã mài mòn tất cả sự tươi sáng trong tôi. Tôi không còn là tràn đầy hy vọng như Lam Thư, không còn ánh nắng, không còn nụ tin vào ngày mai.
Tôi không biết bao giờ mới về thành phố. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ căn nhà tôi lớn lên, nhớ từng góc phố nơi đô thị.
Mỗi ngày đều là chuỗi công việc không hồi kết. Tôi phải tính từng điểm công, từng cân lương thực. Tôi dần rõ hiện thực — và trở thành người như bây giờ.
Người mà Trình Cẩm thích, là “tôi của ngày trước”.
“Chúng ta không hợp nhau nữa đâu, Trình Cẩm. Mối quan hệ này… kết thúc tại đây đi.”
“Không !” Anh hoảng hốt thấy rõ, không còn bắt tôi đi giải thích với Lam Thư nữa, mà nắm chặt tay tôi, thân thể run rẩy. Như một chó nhỏ bị bỏ rơi, đôi mắt ướt sũng tôi van nài.
“Đừng mà, Lệ Hoa. Anh hứa, từ nay sẽ nghe lời em. Tất cả… đều nghe em, không?”
Tôi thở dài, gương mặt lạnh lại, dứt khoát đẩy Trình Cẩm ra ngoài.
Từ ngày hôm đó, Trình Cẩm như thật sự thay đổi.
Anh chủ đến hợp tác xã mua kem dưỡng da cho tôi. Lúc đi thì không còn đông ngó tây. Bữa cơm thường là mùi vị mà tôi thích.
Tiểu Hòa có lần trêu tôi: “Cảm giác thế nào?”
Tôi chỉ im lặng.
5
Hôm nhận lương thực, Trình Cẩm nhất quyết đòi giúp tôi mang bao gạo.
Tôi không từ chối , đành gật đầu đồng ý.
Được cái là hai người khiêng thì đỡ mỏi hơn.
Nhưng mới đi vài bước, tiếng hét thất thanh của Lam Thư khiến Trình Cẩm lập tức khựng lại.
Tôi quay đầu theo tiếng kêu, thì thấy Lam Thư mặt đỏ bừng, đứng đối diện là tên nhân viên phát lương thực với vẻ mặt nhơn nhơn, đầy dâm dê.
“Anh muốn gì hả?!”
“Đừng tưởng là trí thức thì muốn gì cũng . Tôi chỉ lỡ chạm vào thôi, chứ đâu có cố ý.”
Lam Thư cắn môi đầy ấm ức, mắt trợn tròn tức giận đến toàn thân run rẩy.
Tên phân phát lương thực thì lại đắc ý khẩy, ánh mắt đen láy lướt qua người từ đầu đến chân, tay còn xoa cằm ha hả.
Đột nhiên, một bao lương thực rơi bịch xuống đất, vung vãi khắp nơi.
Tôi ngỡ ngàng Trình Cẩm – người đang giận dữ lao về phía tên kia. Trong lòng tôi rối như tơ vò.
Anh và tên phát lương thực lao vào đánh nhau, bị thương khắp người.
Thế mà vẫn quay sang an ủi Lam Thư, dặn tránh xa ra. Giọng nhẹ nhàng mà cương quyết.
Anh đúng là… đối với Lam Thư, không giống với tôi chút nào.
Hồi tôi bị người ta khó, Trình Cẩm luôn giữ bình tĩnh, chỉ cần vài lời là dọa họ rút lui.
Nhưng khi liên quan đến Lam Thư, luôn mất kiểm soát, như một con thú hoang nổi điên.
Ngay cả tên phát lương cũng không nhịn mà :
“Cậu đối với trí thức mới này chu đáo thật đấy, sao lúc trước không thấy cậu đối với Mạc Lệ Hoa như ?”
Tôi chẳng thấy nét mặt Trình Cẩm lúc đó ra sao.
Tôi đang cúi xuống nhặt từng hạt thóc rơi vãi dưới đất.
Thóc lẫn với bùn, không phân biệt , chỉ còn cách nhặt hết rồi cho vào bao.
Sau đó ôm bao gạo, lặng lẽ quay về điểm tập trung của trí thức trẻ.
Trình Cẩm trở về với khuôn mặt bầm tím, đứng trước cửa phòng như khúc gỗ.
“Lệ Hoa, … không cố ý đâu.”
“Là hắn quá đáng, không nhịn nổi nên mới lao ra.”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”
“Anh biết em giận, Lam Thư là con , nếu lúc đó không ra tay, chẳng phải quá vô sao?”
Tôi vẫn chỉ đáp: “Không sao mà.”
“Không sao là sao?! Em có thể mắng , đánh , em thật sự không có chút cảm nào à? Anh bị thương thế này, em cũng không hỏi han lấy một câu. Em thật sự muốn lạnh lùng đến thế sao?!”
“Em đâu có lý do gì để quan tâm? Vết thương đó là do em ra sao?”
Tôi thấy như bị bệnh . Vết thương đó đâu phải vì tôi, cũng không phải do tôi ra, mà chúng ta thì… đã chia tay rồi.
Vậy tôi quan tâm để gì?
“Trí thức Mạc đừng để bụng, Trình Cẩm chỉ là có ý tốt thôi.”
Giọng của Lam Thư vang lên đột ngột. Tôi theo phản xạ ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Cẩm.
Anh bật , có chút chua chát.
“Thôi đi, Lam Thư, em không cần nữa. Dù có giải thích thế nào, ấy cũng không tin đâu.
Vậy thì… nhiều để gì?”
Nói xong, quay người bỏ đi.
Chỉ còn lại tôi và Lam Thư.
Cô ấy khẽ :
“Trình Cẩm là người tốt. Nếu chị không biết trân trọng, sớm muộn gì cũng sẽ có người cướp mất.”
Tôi ngẩng đầu thật nhanh — chỉ kịp thấy bóng lưng hai người họ đang bước đi song song.
Tôi thở phào một hơi.
Có lẽ từng có lúc tôi bị sự thay đổi của Trình Cẩm rung ,
giờ đây, chút mềm lòng mơ hồ đó đã biến mất hoàn toàn.
Anh vẫn không hiểu, mặt trời… chỉ có thể có một.
Bạn thấy sao?