Buổi tối, tôi nghe thấy có tiếng bên ngoài.
Tôi ghé mắt qua mắt mèo, hóa ra là kia ra ngoài khóa cửa chống trộm bằng xích sắt.
Khóa liền mấy tầng, kiểm tra kỹ không mở mới yên tâm rời đi.
Bỗng nhiên, ấy quay đầu về phía tôi, như thể phát hiện tôi đang quan sát mình.
Cô ấy đứng yên, không gì cả, cứ thế về phía tôi rất lâu.
Bị ấy chằm chằm xuyên qua cánh cửa, tôi cũng không dám nhúc nhích, không dám phát ra tiếng nào.
Cô ấy bất ngờ chuyển , chậm rãi bước đến trước cửa nhà tôi.
Tôi lập tức rời mắt khỏi mắt mèo, đồng thời đưa tay bịt chặt nó lại.
Cô ấy hình như đang áp tai lên cửa để nghe, muốn xác nhận trong phòng có người hay không.
Tôi đứng yên bất , chỉ sợ bị ấy nghe thấy.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, hình như khiến ấy giật mình, tôi nghe thấy ấy kêu khẽ một tiếng, sau đó lập tức bắt máy.
“Alo… tôi đang đi công tác, chắc phải một tuần nữa mới về …”
Cô vừa nghe điện thoại vừa đi về, giọng càng lúc càng xa, lúc này tôi mới dám thở phào.
Thật ra tôi cũng thấy hơi kỳ lạ, tôi đang sống đàng hoàng, tại sao lại sợ ấy phát hiện mình chứ?
Dù có bị phát hiện thì sao? Mỗi người sống việc của mình, đâu có gì nghiêm trọng.
Nhưng tôi vẫn không muốn để ấy biết đến sự tồn tại của mình, chắc là do đã quen với việc trốn tránh rồi.
Ngày mùng Một, tôi xin nghỉ đăng truyện một ngày, coi như cho bản thân nghỉ ngơi một chút, yên tĩnh chờ đợi tận thế đến.
Tôi nằm trên ghế xích đu tiếp tục lướt video.
Thật ra mỗi ngày tôi viết điên cuồng nên gần như không có thời gian giải trí, không chơi game, thời gian xem video còn ít hơn.
Hôm nay tôi xem video chủ yếu để xem có lướt trúng tin tức nào về tận thế không.
Đúng lúc tôi nghĩ lần này lại vô ích thì một video trong mục “cùng thành phố” đã thu hút sự ý của tôi.
Video quay từ tầng hai trung tâm thương mại, hướng xuống đại sảnh tầng một.
Một người phụ nữ bất ngờ lao vào một người đàn ông bên cạnh và cắn thẳng vào cổ ta.
Dù người đàn ông giãy giụa thế nào cũng không thoát , sức lực của người phụ nữ quá mạnh.
Mọi người xung quanh thấy cảnh tượng điên rồ như thì đứng vây lại xem, chẳng ai dám xông lên ngăn cản, chỉ có một số ít người vội vàng rời đi.
Người đàn ông nhanh chóng ngừng giãy giụa.
Người phụ nữ đứng dậy với dáng vẻ cứng đờ và kỳ lạ, rồi lao về phía một đang đứng xem.
Cô đó đi dạo trung tâm thương mại với trai.
Bạn trai ấy thấy bị tấn công thì vội nhào tới chặn người phụ nữ lại.
Ngay lập tức, người phụ nữ quay đầu tấn công ta.
Cùng lúc đó, người đàn ông ban nãy ngã trên đất cũng đứng dậy với dáng điệu kỳ dị, lao vào đám đông gần đó.
“Có xác sống! Mọi người mau chạy đi!”
Không biết ai hét lên một câu, mọi người liền bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Đoạn video cũng kết thúc tại đó.
Tôi định xem lại đoạn video một lần nữa, phát hiện video đã biến mất.
Màn hình báo không thể xem , tự chuyển sang video tiếp theo.
Tôi vào lịch sử xem lại cũng không còn đoạn video đó nữa.
Tôi không tiếp tục tìm nữa, vì tôi biết chắc chắn có ai đó đã ra tay gỡ bỏ video.
Cho dù có video tương tự, chắc cũng sẽ nhanh chóng bị gỡ thôi.
Từ đoạn video đó, tôi rút ra hai kết luận:
Thứ nhất, virus xác sống lây lan cực nhanh.
Cả video chỉ tầm 30 giây, từ lúc người đàn ông bị cắn cho đến khi đứng dậy, chỉ cách nhau hơn 10 giây.
Tất nhiên, điều này có thể liên quan đến vị trí bị tấn công, điều chắc chắn là tốc độ lây nhiễm rất nhanh.
Thứ hai, xác sống có tốc độ nhanh, sức mạnh lớn.
Người đàn ông đầu tiên bị tấn công trông rất cường tráng, trọng lượng có khi gấp đôi người phụ nữ, ta vẫn không đẩy nổi ta ra.
Tạm thời, tôi chỉ rút ra hai điều đó.
Còn về việc phải tấn công vào đâu mới tiêu diệt xác sống thì hiện tại tôi chưa cần lo.
Dù sao thì với lượng lương thực tôi đang có, sống ổn định nửa năm chắc chắn không thành vấn đề.
Tôi không định nghĩ xa đến , dù sao thì cũng có khả năng mình không sống nổi đến lúc đó.
Tôi đứng dậy, lắng nghe âm thanh dưới lầu, vẫn rất yên bình, chỉ có tiếng trẻ con nô , có vẻ như virus vẫn chưa lan tới đây.
Đúng lúc đó, điện thoại bất ngờ hiện lên một thông báo, là cuộc gọi video từ tôi.
Tôi lập tức cầm điện thoại chạy vào phòng ngủ chính, chỗ này cách căn hộ bên cạnh một phòng khách, nếu tôi không lớn thì ấy chắc chắn không nghe thấy.
Vừa kết nối video xong, đã thấy vẻ mặt tôi như vừa thoát chết.
“Vãi thật, cậu người phụ nữ bên cạnh là người trọng sinh, hóa ra là thật hả? Mẹ nó, hôm nay tớ thực sự thấy xác sống luôn, suýt nữa bị cắn rồi!”
Nghe cậu ấy , tim tôi cũng thót lại theo.
Dù là ai gặp chuyện này cũng sẽ sợ chết khiếp, tôi lập tức hỏi dồn dập.
“Cậu thấy ở đâu ? Giờ cậu đang ở đâu? An toàn không? Có mua đồ tích trữ chưa?”
Bạn tôi vỗ ngực, toe toét: “Yên tâm, bố đây chẳng sao cả, đã về đến nhà rồi.”
“Con xác sống đó ở quảng trường Hằng Vũ, may mà bố mày mạng lớn. Lúc đó tớ và vợ đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, nếu không phải phản ứng nhanh chui vào xe ngay, thì chắc chắn đã bị con quỷ đó cắn rồi.”
Quảng trường Hằng Vũ… hình như chính là nơi trong video cùng thành phố lúc nãy.
Xem ra cậu ấy còn sống quay về , đúng là mạng lớn.
Bạn thấy sao?