Hàng Xóm Tham Lam [...] – Chương 9

Chỉ một đoạn chưa đầy 20 mét, mấy bước chân đã đến trước cổng nhà Ngô Lai Tài.

 

"Họ Lưu kia, ông không giải tỏa nhà tôi mà lại giải tỏa nhà họ là sao? Ông giải thích rõ ràng đi!"

 

Ngô Lai Tài đứng chắn giữa đường, mặt đầy tức giận giám đốc Lưu.

 

"Không hiểu sao? Nhà ông không nằm trong diện giải tỏa nữa, đường sẽ đi vòng qua nhà ông. Ông cứ giữ lấy cái sân quý giá của mình đi."

 

Giám đốc Lưu lạnh, đáp trả ngay.

 

—--------------

 

Từ khi không liên quan đến giải tỏa, giám đốc Lưu cũng không cần phải giữ mặt mũi với gia đình Ngô Lai Tài nữa.

 

Không chỉ không khách sáo, ông còn thẳng không kiêng dè gì, nhất là sau khi đã chịu đựng đủ sự ngang ngược của họ.

 

"Trước đây ông giải tỏa nhà tôi, giờ lại bảo không giải tỏa, định giỡn chúng tôi sao?"

 

"Nói cho ông biết, ông đã sẽ giải tỏa nhà tôi thì phải cho xong. Hơn nữa, bồi thường cũng phải theo cầu của tôi, nếu không thì đừng mong đường!"

 

Ngô Lai Tài hùng hổ lớn.

 

"Trước đây muốn giải tỏa nhà ông, ông không đồng ý. Giờ ông muốn giải tỏa thì tôi không muốn nữa."

 

"Đừng giở cái bộ mặt ngang ngược của ông ra. Ông nghĩ mình là ai?"

 

"Con đường này có hay không không phải do ông quyết định. Nói năng phải suy nghĩ trước, đừng tự coi mình là nhân vật quan trọng."

 

Giám đốc Lưu đáp trả một cách châm biếm.

 

"Ông... ông dám với tôi thế à?"

 

Ngô Lai Tài chưa quen với thái độ cứng rắn của giám đốc Lưu, tức đến run rẩy.

 

"Tôi đấy, thì sao?"

 

Giám đốc Lưu tiến lên một bước, chỉ cách Ngô Lai Tài chưa đến nửa mét, chằm chằm ông ta mà hỏi.

 

"Ông... ông tin không, tôi sẽ tố cáo ông lên cấp trên?"

 

Ngô Lai Tài lắp bắp, ánh mắt lảng tránh, cố gắng giữ vững tinh thần.

 

"Muốn tố cáo thì cứ việc, cửa chính phủ luôn mở, ông thích tìm ai thì cứ tìm."

 

"Nhưng tôi luôn, dù ông có kiện lên trời, nhà ông cũng không nằm trong diện giải tỏa, một xu bồi thường cũng không có."

 

"Tránh đường, đừng cản trở công việc của tôi."

 

Giám đốc Lưu khẩy, hoàn toàn không để lời đe dọa của Ngô Lai Tài vào mắt.

 

"Định qua cầu rút ván phải không? Hôm nay ông không đồng ý điều kiện của tôi thì đừng mong đi đâu hết!"

 

Ngô Lai Tài tức giận, định căng.

 

Ông ta vung tay, đám đông họ hàng trước nhà cũng xông lên, như muốn ép giám đốc Lưu phải chấp nhận điều kiện.

 

"Ngô Lai Tài, ông định gì? Dọa người vì đông à?"

 

"Ông thế là phạm pháp đấy. Giám đốc Lưu chỉ theo chỉ đạo chính phủ, ông cản trở thì gì?"

 

Thấy cảnh này, tôi cũng lo lắng cố giữ bình tĩnh, tiến lên khuyên nhủ.

 

"Hồ Đức Vượng, ông im miệng đi, đừng giả người tốt."

 

"Ông ta đã đồng ý giải tỏa nhà mấy người đúng không? Sao lại không giải tỏa nhà tôi mà giải tỏa nhà các ông? Các ông đút tiền cho ông ta à?"

 

"Ngồi trong nhà ông cả buổi trưa, chắc chắn là bàn cách tôi đúng không?"

 

Ngô Lai Tài trừng mắt, miệng bắn nước bọt vào mặt tôi.

 

"Ngô Lai Tài, đừng giả vờ kẻ lớn tiếng nữa. Ông nghĩ ai cũng mặt dày như ông sao?"

 

"Còn lải nhải nữa, tin tôi đập ông không?"

 

Lý Nhị Ngưu xách xẻng tiến tới.

 

Trước đây vì muốn tránh thêm rắc rối nên phải nhịn, bây giờ thỏa thuận giải tỏa đã ký, chẳng ai cần nhường nhịn Ngô Lai Tài thêm nữa.

 

—-----------

 

"Lý Nhị Ngưu, giờ cứng cáp rồi hả? Lại đây, tao đứng đây, mày đập thử xem?"  

 

"Nếu không đập, mày không phải con mẹ mày sinh ra!"  

 

Ngô Lai Tài, đã quen với việc ra oai trước mặt chúng tôi, không tin rằng Lý Nhị Ngưu dám tay. Ông ta chỉ vào đầu mình, khiêu khích.  

 

"Mày..."  

 

Lý Nhị Ngưu tức giận, giơ xẻng định lao lên.  

 

"Bình tĩnh! Đừng tự đẩy mình vào rắc rối vì loại người này, không đáng."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...