Hôm đó, tôi và Lý Nhị Ngưu cùng vài người hàng xóm ngồi tán gẫu bên đường. Ngô Lai Tài thấy liền mon men lại gần, định nghe xem chúng tôi có xấu gì nhà ông ta không.
Chúng tôi chẳng buồn để ý, cứ tiếp tục trò chuyện.
Ngô Lai Tài cũng không thấy ngại, mặt dày ngồi xuống nghe ké.
Đang chuyện, thì giám đốc Lưu cùng trợ lý Tiểu Vương từ phòng giải tỏa đến.
Chúng tôi nhau, biết ngay là lại đến để bàn chuyện giải tỏa với Ngô Lai Tài.
"Lại đến nữa? Lần này lãnh đạo của các đã suy nghĩ kỹ chưa?"
"Nói cho các biết, tôi không có nhiều kiên nhẫn để dây dưa mãi đâu. Kéo dài nữa là các phải đền bù tổn thất thời gian của tôi đấy!"
Thấy giám đốc Lưu, Ngô Lai Tài liền ngẩng mặt lên, thái độ vênh váo, cằm gần như chạm trời.
"Ngô lão ca, tôi hỏi lần cuối, phương án bồi thường có chấp nhận không? Có đồng ý ký vào thỏa thuận giải tỏa không?"
Giám đốc Lưu không còn nở nụ như mọi khi mà tỏ vẻ nghiêm túc, thẳng thắn hỏi.
Tôi ngạc nhiên giám đốc Lưu. Thái độ và khí thế hôm nay dường như là một người hoàn toàn khác.
"Ý gì đây? Định đổi chiêu à? Muốn chơi cứng với tôi sao?"
"Nói cho các biết, chiêu này không hiệu quả đâu. Không chấp nhận điều kiện của tôi thì miễn bàn!"
"Phương án bồi thường tôi không chấp nhận, tôi cũng không ký. Còn con đường các định , đừng hòng thực hiện!"
Ngô Lai Tài hơi sững lại, dường như không quen với cách chuyện này của giám đốc Lưu. Sau đó, ông ta tức tối lớn.
"Được, thái độ của tôi đã rõ."
"Những lời ông ta vừa đã ghi âm lại hết chưa?"
Giám đốc Lưu gật đầu, quay sang hỏi Tiểu Vương.
"Giám đốc, đã ghi lại hết rồi."
Tiểu Vương trả lời, trên tay vẫn cầm một chiếc máy quay nhỏ.
Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó lạ lạ, chưa kịp suy nghĩ kỹ thì câu tiếp theo của giám đốc Lưu đã khiến tôi sửng sốt.
"Hồ Đức Vượng, có sẵn sàng hưởng ứng chính sách phát triển giao thông thành phố, hiến đất ở và đất canh tác của gia đình để đường cao tốc không?".
Giám đốc Lưu gọi tên tôi, nghiêm túc .
"Ý... ý gì ?"
Tôi sững người mất cả chục giây, giọng run run hỏi lại.
Tôi hiểu việc hiến đất ở và đất canh tác nghĩa là gì, tôi không dám tin.
"Tức là giải tỏa nhà , và thu hồi đất canh tác của để đường!"
Giám đốc Lưu giải thích thêm.
"Giải tỏa nhà tôi?"
Tim tôi đập thình thịch, cuối cùng cũng tin đó là sự thật.
"Không chỉ nhà , mà cả nhà Lý Nhị Ngưu, Tôn Hữu Dân, Thường Bảo Khôn, và Lưu Thắng Vượng."
"Khu vực này, ngoài nhà Ngô Lai Tài, tất cả đều nằm trong kế hoạch giải tỏa mới."
"Phương án bồi thường vẫn áp dụng theo tiêu chuẩn cũ."
Giám đốc Lưu vừa vừa đưa tay ra hiệu.
"Giải tỏa nhà tôi? Nhà tôi cũng giải tỏa?"
Lý Nhị Ngưu dụi tai, không tin vào những gì mình nghe .
"Không phải mơ, tôi không mơ đâu!"
Tôn Hữu Dân tự vả vào mặt mình, rồi kéo Thường Bảo Khôn lắc lia lịa.
Còn Lưu Thắng Vượng thì há hốc miệng, không nên lời.
Cả nhóm chúng tôi đều ngẩn ngơ trước tin vui từ trên trời rơi xuống.
"Các không cần quyết định ngay, có 3 ngày để bàn bạc với gia đình."
"Ba ngày sau tôi sẽ quay lại, nếu không có ý kiến gì, chúng ta sẽ ký thỏa thuận chính thức!"
Thấy chúng tôi mừng rỡ không nên lời, giám đốc Lưu mỉm .
"Không cần bàn bạc, hôm nay ký luôn, ký ngay bây giờ!"
Nhìn thấy Ngô Lai Tài còn đang ngẩn ngơ, tôi như bừng tỉnh, gần như hét lên câu đó.
—---------------
"Đức Vượng, cậu sao thế? Làm tôi giật cả mình!"
"Giám đốc Lưu bảo phải bàn bạc đã, có tận 3 ngày mà."
Lý Nhị Ngưu kéo tay tôi, nhỏ.
"Cậu thì hiểu gì!"
Tôi lườm ta một cái, vội vàng bước đến trước mặt giám đốc Lưu.
"Giám đốc Lưu, chuyện này không cần bàn bạc, nhà tôi tôi quyết . Nếu tiện thì ký thỏa thuận ngay bây giờ!"
"Nào nào, vào nhà tôi ngồi đã, uống chén trà!"
Bạn thấy sao?