Hàng Xóm Tham Lam [...] – Chương 4

Cuối cùng, trưởng thôn phải ra mặt, ép ông ta cam kết không hoại nữa, nếu không sẽ cắt tiền trợ cấp của nhà ông ta.

 

Nhắc đến tiền là vào chỗ đau của ông ta, ông ta đành miễn cưỡng đồng ý.

 

Nhưng không hoại không có nghĩa là ông ta không nghĩ ra cách khác để khó chúng tôi.

 

Rác, nước rửa nồi, phân, nước tiểu, củi gãy, gạch vụn...

 

Nhà Ngô Lai Tài vứt mọi thứ bẩn thỉu ra đường, khiến con đường lúc nào cũng nhếch nhác, hôi thối.

 

Ruồi nhặng bay đầy, mùi hôi nồng nặc, đi qua phải thật cẩn thận, nếu không sẽ giẫm phải thứ bẩn.

 

Ngô Lai Tài cố , chúng tôi không .

 

Không ai có thể bỏ cả ngày chỉ để canh chừng ông ta.

 

Không có bằng chứng, ông ta nhất quyết không nhận.

 

Người lì sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ người không biết sợ, người không biết sợ lại e dè những kẻ không biết xấu hổ.

 

Gia đình Ngô Lai Tài chính là kiểu không biết xấu hổ như .

 

Dựa vào chiêu trò này, cuối cùng ông ta buộc chúng tôi phải thỏa hiệp.

 

Lấy lý do sửa đường, chúng tôi đành đổ bê tông đoạn đường qua cửa nhà ông ta.

 

Tất nhiên, nhà Ngô Lai Tài không góp một xu, mỗi nhà chúng tôi lại phải bỏ thêm 1.000 tệ.

 

Đường sửa xong, nhà ông ta hài lòng, mọi rác rưởi cũng không còn xuất hiện nữa.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã cải tà quy chính.

 

Gia đình này trên con đường rối chưa bao giờ dừng lại.

 

Nhà chúng tôi có con cái việc trên thành phố, cuộc sống tạm ổn, mỗi người đều mua xe hơi nhỏ, cuối tuần thường về thăm nhà.

 

Con đường bê tông rộng 3 mét đủ để xe đi lại. Nhưng Ngô Lai Tài lại xây một "bậc thềm cắt đường" ngay trước cửa nhà mình.

 

Bình thường, để thuận tiện ra vào, người ta chỉ xây vài bậc thềm hoặc một đoạn dốc nhỏ.

 

Nhưng tất cả đều ở mức vừa phải.

 

Bậc thềm không quá 3 bậc, dốc không quá 50 cm, vừa đủ tiện cho mình mà không ảnh hưởng người khác.

 

Còn nhà Ngô Lai Tài thì sao?

 

Đoạn đường trước cửa nhà ông ta chỉ cách bậc cửa chưa đến 20 cm, ông ta vẫn xây hẳn một bậc thềm dài 2 mét.

 

Cao chết khiếp, hơn nửa mét.

 

Vào cổng phải bước lên bậc thềm, rồi lại xuống.

 

Ông ta rảnh rỗi tự khó mình à?

 

Không phải.

 

Ông ta ganh tị.

 

Ba đứa con nhà ông ta chẳng đứa nào ra hồn, đừng mua ô tô, ngay cả xe máy điện cũng không có.

 

Cả ngày con nhà người ta lái xe ra vào, ông ta khó chịu.

 

Thế là nghĩ ra chiêu này: xây bậc thềm trên đường, xe không vào nữa, phải đỗ ngoài đường làng.

 

Vì chuyện này, chúng tôi cũng đến tranh cãi với ông ta, ông ta có lý do.

 

“Đoạn đường trước cửa nhà tôi, tôi muốn gì thì , đào ao nuôi cá cũng không ai cản .”

 

Gặp phải loại vô lại này, còn biết đi đâu lý?

 

Thời nay, côn đồ lưu manh không đáng sợ, gọi cảnh sát là xong.

 

Nhưng loại người như Ngô Lai Tài mới khiến người ta đau đầu.

 

Bảo ông ta bắt nạt người khác thì ông ta không đánh ai, cùng lắm chỉ chửi bới.

 

Nói ông ta không bắt nạt thì rõ ràng từng chút từng chút ông ta tìm cách khó dễ.

 

Ngoài ra, vợ chồng ông ta còn tận dụng mọi cơ hội để chiếm lợi từ chúng tôi.

 

Đồ đặt trong sân, hở ra là mất, dù là miếng thịt hay củ tỏi.

 

Đến mức chúng tôi phải khóa cả cửa sân, thậm chí chuồng gà, chuồng chó cũng phải khóa.

 

Mượn dầu, mượn giấm, mượn gạo, mượn mì, mượn cả muối.

 

Không cho thì họ đứng lì ở sân, mà cho rồi thì không bao giờ trả.

 

Không chỉ , hai vợ chồng này còn thích ngồi nghe lén bên tường nhà người khác, xem có ai xấu họ không.

 

Chỉ cần một câu, Ngô Lai Tài xắn tay áo, trợn mắt, còn Uông Hỷ Mai thì ngồi bệt xuống đất ăn vạ.

 

Chuyện lớn chuyện nhỏ không đếm xuể. Những năm qua, phải hàng xóm với nhà Ngô Lai Tài thực sự là xui xẻo.

 

Giờ có cơ hội giải tỏa, nếu không đến lượt chúng tôi, chỉ mong họ mau dọn đi để xóm làng bớt phiền.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...