10
Một giấc ngủ ngon đến sáng, tôi bị đánh thức bởi cảm giác mình bế lên.
Tư thế: bế kiểu công chúa. Địa điểm: phòng khách nhà Kinh Mạc.
Phản xạ đầu tiên của tôi là vùng vẫy, ta siết chặt lấy tôi, ánh mắt đè xuống:
“Cô muốn để ba mẹ tôi phát hiện à?
“Tôi đang đưa về phòng.”
Vừa mở cửa ra, giọng như ác quỷ của mẹ ta vang lên.
Kinh Mạc vội vàng bế tôi nép sát vào sau cánh cửa.
“Hả, sao cửa lại mở?”
“Thằng nhóc này đi ra ngoài mà không thèm khóa cửa!”
Lúc này, tôi căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Dù gì thì tôi và Kinh Mạc cũng đang đứng quá gần, cơ thể gần như áp sát nhau, chỉ cần mẹ ta bước ra thêm hai bước là chắc chắn sẽ thấy chúng tôi.
Hơn nữa, tư thế bế công chúa này thật sự quá ám muội, không dám tưởng tượng nếu bị phát hiện sẽ thế nào.
May mắn thay, cuối cùng cánh cửa cũng đóng lại.
Tôi nhanh chóng nhảy khỏi vòng tay ta, kiễng chân định chạy thẳng lên tầng.
Nhưng vừa bước hai bậc, tay tôi đã bị ta giữ lại.
“Thư Nguyệt, đúng là không có lương tâm. Tôi vì mà bây giờ không dám về nhà, không định cảm ơn à?”
“Sao lại không dám về? Anh gõ cửa là mà…” Tôi chưa hết câu đã bị ta kéo lên tầng.
Chỉ trong ba giây, chúng tôi đã vượt qua khúc cua cầu thang.
Ba giây sau, cửa nhà Kinh Mạc lại mở ra.
Mẹ ta ló đầu ra, quanh một lượt rồi nghi hoặc :
“Hình như vừa nãy nghe thấy giọng con trai mình và một ?”
Kinh Mạc tôi, đôi mi dài che đi ánh mắt đầy ẩn ý, không thành lời rõ ràng ám chỉ:
“Nếu tôi quay lại bây giờ, sẽ chứng minh vừa rồi tôi thực sự đứng ở cửa chuyện với một .
“Nghĩ đến đoạn video đó đi. Cô phải cho tôi ở lại.”
11
Cuối cùng, Kinh Mạc cũng theo tôi vào nhà.
“Ê, tôi ngủ trên giường là sẽ xóa video mà.”
Tôi cậu chàng đang ngồi trên sofa, bộ dạng thoải mái như chủ nhà.
Kinh Mạc khẽ :
“Đó chỉ là một trong những điều kiện thôi.”
“Vậy còn điều kiện nào nữa?”
“Làm bữa sáng cho tôi.”
Quả nhiên, giờ đến lượt tôi nông nô rồi!
Tôi đành quay lưng đi vào bếp, định cho ta chút món ăn “hắc ám” để trả thù.
Nhưng khi đang loay hoay, phía sau đột nhiên vang lên một giọng :
“Làm gì mà lộn xộn thế này? Không biết thì để tôi chỉ cho.”
Mọi chuyện tự nhiên lại phát triển thành ta tay cầm tay dạy tôi nấu ăn.
Và vì một chút bất cẩn của tôi, lưỡi dao lướt qua tay ta.
*Á——!!!*
“Xin lỗi… xin lỗi…!”
Nhìn máu chảy ra từ đầu ngón tay ta, tôi hoảng hốt kéo ta ngồi xuống sofa, rồi vội vã lấy hộp sơ cứu ra xử lý vết thương.
Dù gì thì đây cũng là kẻ thù không đội trời chung, ta bị thương, tôi vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Trong lúc bối rối, tôi không ngừng lặp lại:
“Xin lỗi… thật sự xin lỗi mà…”
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa.
Giọng trầm thấp của Kinh Mạc vang lên cùng câu nhẹ nhàng:
“Không sao đâu.”
Lạ thật, cực kỳ lạ.
Kẻ thù không mắng tôi, trong lòng tôi lại cảm thấy hơi hoang mang.
“Anh thật sự không trách tôi?” Tôi ngẩng đầu ta.
Ánh mắt của Kinh Mạc lúc này bỗng dịu dàng đến kỳ lạ. Hay là bị vết dao cho đần đi rồi?
“Có chứ.” Anh ta thở dài, tôi, giọng điệu như thật như :
“Lại thêm một cái thóp nữa. Hai cái thóp rồi, định bù đắp thế nào đây?”
“Bù đắp thế nào?” Tôi sợ hãi, lo ta sẽ bắt tôi nông nô cấp thấp nhất.
Kinh Mạc ngoắc tay, ra hiệu bảo tôi ghé lại gần.
Tôi theo. Anh ta cúi đầu, ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
“Trở thành tôi.”
12
“Anh điên rồi à?” Tai tôi lập tức nóng bừng, không thể tin nổi ta.
“Nhìn kìa, hoảng hốt quá rồi.” Kinh Mạc vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Chỉ để đối phó với ba mẹ tôi thôi, tạm thời thôi, hiểu chứ?”
Ồ… Hóa ra ngay cả Kinh Mạc cũng bị gia đình giục chuyện đương. Nhưng đúng là tôi chưa từng nghe ta có .
Nghĩ đến hai cái thóp đang bị nắm và cả sự áy náy vì ta bị thương, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Anh ta để trông tự nhiên hơn thì cần phải “thích nghi” trước.
Thích nghi kiểu gì? Chính là từ ngày đó, Kinh Mạc ngày nào cũng hẹn tôi ra ngoài, thậm chí còn thường xuyên nấu ăn mang qua cho tôi.
Phải công nhận, ta nấu ăn cực đỉnh, mỗi lần tôi đều ăn sạch hai bát cơm!
Lần này, ta rủ tôi đi chơi *kịch bản sát nhân* (một trò chơi nhập vai án).
Nội dung trò chơi thì tôi chẳng nhớ rõ, chỉ biết vai diễn của chúng tôi là một cặp đôi.
Mà phải , Kinh Mạc mặc vest quá sức đẹp trai! Đẹp trai lắm, cực kỳ đẹp trai!
Tôi nghi ngờ ta đã dùng chiêu mê hoặc gì với tôi, nếu không sao khi ta hỏi liệu có thể hôn lên trán tôi, tôi lại gật đầu chứ?
Hiệu lực của “bùa mê” này thật dài hạn, đến mức khi ta tối nay cần “ôm tạm biệt” và “hôn chúc ngủ ngon,” tôi cũng đồng ý luôn.
Chỉ là ôm thôi mà, chỉ là chạm má thôi mà, tôi !
Miễn là có thể xóa hai cái thóp kia, tôi chịu hết!
Một tháng sau, ba mẹ ta rời đi, tôi mới ngớ người hỏi:
“Không phải chúng ta nên đối phó với họ sao?”
Kinh Mạc vừa véo má tôi vừa :
“Tết mới là thời điểm tốt nhất để đối phó.”
*Hả?!* Vậy chẳng phải còn mấy tháng nữa sao?
Tôi vừa định hỏi thêm thì Kinh Mạc đã kéo tay tôi:
“Đi thôi, về tôi tôm hùm cay cho .”
Trời ơi, đấy!
Tôm hùm cay là món tôi thích nhất mà!
13
Kỳ nghỉ vừa đến, chúng tôi liền đi du lịch.
Trên máy bay, ta vòng tay qua đầu tôi, đặt đầu tôi lên vai mình.
Tôi buồn ngủ đến không chịu nổi, không chỉ ngoan ngoãn tựa vào mà còn ôm luôn cánh tay ta.
Ngủ một giấc ngon lành.
Từ lúc rời nhà đến khách sạn, tôi gần như ngủ suốt cả quãng đường, trên xe cũng dựa vào Kinh Mạc nửa ôm nửa đỡ để không đập đầu vào cửa sổ.
Khi đến khách sạn, ta đặt hai phòng, nằm ngay cạnh nhau.
Mệt rã rời, tôi mắt nhắm mắt mở, đứng trước cửa phòng thì nghe giọng ta:
“Ôm cái đã.”
Tôi như một con robot, chỉ muốn xong “nhiệm vụ” rồi đi ngủ, liền dang tay ôm qua loa một cái.
“Thế còn hôn chúc ngủ ngon?”
Ánh mắt ta đầy ý , khuôn mặt cúi thấp xuống gần tôi hơn. Tôi tiến lên, nhẹ nhàng chạm môi vào má ta.
“Má bên kia nữa.”
Vừa nghe ta xong, tôi lập tức định tung cú vào người ta.
Lúc này tôi chỉ muốn đi ngủ thôi không?
Nhưng Kinh Mạc dường như đoán tôi sẽ gì, khẽ , cúi xuống hôn lên má tôi, rồi nhẹ nhàng đẩy tôi vào phòng.
Bạn thấy sao?