Hàng Xóm Rác Rưởi [...] – Chương 5

5

 

Tôi lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho cảnh sát Trương, :

 

"Lần này không thể đổ cho tôi .

 

"Chỉ cần có chút não, không ai lại cái chuyện thiếu đạo đức như đại tiện vào đồ ăn của người khác.

 

"Bà ta muốn tôi buồn nôn, tôi đáp trả lại. Chẳng phải như là rất công bằng sao?"

 

Tôi vừa xong, con trai của Vương Tú Chi đã tức tối đập bàn, cả đống thịt trên má rung lên.

 

"Cô cái quái gì thế hả?

 

"Nhà tôi chiều nay cúp nước, mẹ tôi lớn tuổi, ra ngoài giải quyết chẳng phải rất bình thường à? Lỡ nhịn lâu bị bệnh thì ai chịu trách nhiệm, hay tôi?

 

"Vả lại, kể cả mẹ tôi cố chuyện đó thì cũng chẳng thể đổ lỗi cho bà ấy. Ai bảo gọi đồ ăn không trông coi cẩn thận? Lỡ ăn phải c//hế//t thì cũng chẳng liên quan đến người khác!"

 

—-----

 

Nhìn bộ dạng đến sùi bọt mép của hắn ta, lòng bàn tay tôi bắt đầu toát mồ hôi.

 

Cái miệng thối như , giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Nếu cắt lưỡi hắn cho chó ăn, liệu chó có ăn không nhỉ?

 

Có lẽ sự im lặng của tôi khiến hai mẹ con Vương Tú Chi tưởng nhầm rằng tôi đang nhượng bộ.

 

Con trai của bà ta, với vẻ mặt đắc ý, :

 

"Nhưng mà tôi và mẹ tôi cũng không phải người vô lý.

 

"Hai con đường cho chọn: Một là bồi thường tổn thất tinh thần, tiền dinh dưỡng, tổng cộng 100.000 tệ.

 

"Hai là tôi, coi như tôi chịu thiệt một chút."

 

Nói thật, để phối hợp với công việc của cảnh sát Trương, trước khi đến đồn cảnh sát tôi đã uống một viên thuốc an thần tác dụng ngắn.

 

Bây giờ, hơn hai tiếng đã trôi qua, thuốc trong người tôi dần mất hiệu lực.

 

Lúc này, hai tiểu nhân trắng và đen trong đầu tôi lại nhảy ra.

 

Tiểu nhân đen: "Phế hắn đi! Phế hắn đi!"

 

Tiểu nhân trắng: "Nhanh lên! Nhanh lên!"

 

Khi tôi đứng dậy, con trai của Vương Tú Chi với vẻ mặt đê tiện :

 

"Thế nào, không kìm chế nổi rồi hả?"

 

Ngay giây tiếp theo, tiếng gào thảm thiết của hắn ta vang khắp đồn cảnh sát.

 

Khi Vương Tú Chi phản ứng lại, vừa hét lên, tôi đã vượt qua bàn, tung một cú đá chính xác vào giữa hạ bộ của con trai bà ta.

 

Hắn ôm chỗ ấy, ngã ngửa xuống sàn, mặt nhăn nhó như quả trứng thối, lăn lộn đau đớn.

 

Tôi hoàn toàn phấn khích, lập tức ngồi lên người hắn, vung tay tới tấp vào mặt.

 

"Không phải muốn trai tôi sao? Đứng dậy mà đi! Bà đây không thèm loại gà mờ như cậu!"

 

Càng đánh, tôi càng hăng, lực nắm càng lúc càng mạnh.

 

Nhìn thấy con trai bị tôi đánh cho mặt mũi bê bết máu, Vương Tú Chi hét lên lao vào cào tôi.

 

Tôi không kịp né, bị bà ta cào vài phát.

 

Quá tuyệt!

 

Cảm giác đau nhói trên người khiến tinh thần chiến đấu đã lâu không chạm tới của tôi hoàn toàn bùng nổ.

 

Tôi nở nụ lạnh lẽo, chằm chằm vào bà ta:

 

"Chỉ mải lo xử lý hắn mà quên mất bà, con mụ già đáng ghét này."

 

"À, đúng rồi."

 

"Tôi nhắc bà trước nhé. Với người bị bệnh tâm thần như tôi, trong lúc phát bệnh, lỡ gi//ết bà thì cũng không bị xử đâu!"

 

Vừa xong, chỉ nghe "phịch" một tiếng, Vương Tú Chi quỳ xuống ngay lập tức.

 

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Bà ta cúi lạy tôi ba cái rõ to.

 

"Tất cả là lỗi của tôi, tôi xin tha cho tôi và con trai tôi!

 

"Chúng tôi biết sai rồi, từ giờ không dám nữa! Tiền tôi cũng không cần, cầu xin tha mạng!" 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...