9
Tôi thong thả đi theo sau, vừa ra đến nơi thì thấy cặp vợ chồng kia đang diễn cảnh nạn nhân.
“Tôi là một sản phụ đã mang thai 8 tháng, năm nay tôi 28 tuổi, đứa con trai này là cả mạng sống của tôi.”
“Kể từ hôm qua, đứa bé cứ lộn nhào trong bụng tôi, nếu con tôi có mệnh hệ gì, tôi c//hế//t cũng không tha cho ta!”
Cảnh sát vừa ra ngoài liền quát lớn: “Đủ rồi!”
Cặp vợ chồng bị giật mình, mặt thoáng vẻ bối rối.
“Đủ gì mà đủ?”
“Cảnh sát à, ông không thể nghe mỗi lời của ta chứ, bằng chứng tội lỗi của ta vẫn còn đây, ông còn định bao che sao?”
Cảnh sát tức giận ném điện thoại vào lòng họ.
“Tự mà xem!”
Cặp vợ chồng càng xem, sắc mặt càng tái nhợt, đặc biệt là người đàn ông.
Mắt hắn co giật: “Nhà còn có camera à?”
Tôi nhặt lại điện thoại, phủi nhẹ lớp bụi bám trên đó.
“Nếu không có camera, chẳng phải mày muốn bôi nhọ, vu khống tao thế nào cũng à?”
“Tao sẽ đăng đoạn video này lên mạng.”
“Lúc đó, dân mạng đã tấn công tao thế nào thì họ cũng sẽ tấn công chúng mày y như thế.”
Gã đàn ông hai chân mềm nhũn, suýt nữa trượt khỏi ghế.
Lần này, cả hai người họ đều không còn lớn tiếng nữa, đến mức khi cảnh sát hỏi họ có muốn kiện tôi không, họ lúng túng không quyết định .
—-------------
Video tôi đăng lên mạng lập tức bão.
Những người trước đây chửi rủa tôi đều quay ngoắt, bắt đầu công kích cặp vợ chồng đó.
【Sử dụng nỗi sợ hãi của dân mạng đối với người bệnh tâm thần để dẫn dắt dư luận tấn công người khác, mày có còn là người không? Chính mày mới là kẻ xông vào nhà người ta để ngược đãi thú cưng!】
【Ít ra kia còn đường đường chính chính vào nhà mày, còn mày thì lén lút như kẻ trộm! Trời ơi, loại người này thật kinh tởm, còn biết cả khóa?】
【Ủng hộ đó! Nếu thú cưng của tôi bị đối xử như , tôi sẽ chặt chân gã kia luôn! Tội nghiệp con mèo, đuôi suýt nữa bị mày cắt đứt rồi!】
【Thằng khốn nạn, mày là giống loài lai tạp nào ? Cả hai vợ chồng mày đều chẳng ra gì.】
Rất nhiều cư dân trong khu cũng đứng ra lên tiếng, còn đăng cả những đoạn hội thoại trong nhóm nhỏ từ trước đó.
Bộ mặt kinh tởm của cặp vợ chồng này đã bị phơi bày trước công chúng.
Nhưng tâm lý của bọn họ tốt, cuộc sống hàng ngày dường như không bị ảnh hưởng nhiều.
Cho đến khi cả hai bị công ty sa thải vì chuyện này, lúc đó họ mới phát điên lên.
Họ lại đến tìm tôi bàn chuyện bồi thường, lần này giọng điệu đã dịu đi nhiều.
“Nhà tôi bị đập nát, không còn chỗ để ở.”
“Hồi đó chi phí trang trí rất nhiều tiền, bây giờ phải lại hết. Cô khiến chúng tôi mất việc, nên mau bồi thường đi.”
“Và cả việc thêm của chồng tôi cũng bị hủy, phải chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này.”
“Bồi thường 200 nghìn là .”
Tôi họ bằng ánh mắt lạnh lùng.
Nhà họ trang trí kiểu quán karaoke mà đòi 200 nghìn?
Công việc thêm là gì? Chẳng lẽ trai bao?
“Thế còn bồi thường cho việc các người ngược đãi thú cưng của tôi thì sao?”
Hai vợ chồng nhau, rồi : “Ôi dào, mèo chó cũng đâu đáng giá, chúng tôi sẽ nhặt cho con khác ngoài đường.”
“Nếu không, tôi để chồng tôi sướng một lần, cho đứa con trai, không phải tốt hơn đám thú vật sao?”
Tôi siết chặt nắm tay, chỉ muốn thẳng vào bụng ta.
“Nhưng 200 nghìn này phải bồi thường sớm đấy.”
Tôi từ chối ngay lập tức: “Không bồi thường, một xu cũng không.”
“Có giỏi thì cứ kiện tôi.”
Cặp vợ chồng kia sững sờ, mắt mở to kinh ngạc: “Sao lại vô học đến thế?! Cô hoại đồ đạc thì phải bồi thường chứ!”
“Chúng tôi sẽ kiện !”
Được, kiện đi.
Vừa hay tôi cũng không định bỏ qua cho các người.
Bạn thấy sao?