Hàng Xóm Khiến Tôi [...] – Chương 8

8

 

Thế là tôi vào bếp tìm một con dao và hỏng đồ đạc trong nhà chúng.

 

Sau mười phút, cả ngôi nhà đã trở thành một đống đổ nát.

 

Nhìn đống tàn dư dưới chân, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Dễ chịu hơn rồi.

 

Tôi cầm con dao tiến lại gần họ, “Lần sau mà tới, con dao này sẽ bổ xuống người các người đấy!”

 

Nói xong, tôi vung tay cắm con dao xuống cửa.

 

Người vợ không sao, người chồng thì lăn ra ngất xỉu.

 

“Cứu! Chồng ơi!!”

 

Cô ta định chửi tôi, khi chạm phải ánh mắt của tôi thì lại im bặt.

 

Tôi khẩy.

 

“Nhìn tôi gì.”

 

“Chồng sợ quá nên tự ngất đấy, chứ tôi đâu có gì.”

 

—------------

 

Về nhà, tôi lại uống vài viên thuốc mới tạm bình ổn cảm .

 

Trước khi ngủ, tôi trích xuất đoạn ghi hình từ camera trong nhà rồi lưu vào album.

 

Quả nhiên, sáng hôm sau cảnh sát đến gõ cửa.

 

Cùng lúc đó, đoạn video tôi nhà bọn họ cũng bị tên kia đăng lên mạng.

 

Cảnh sát tôi với ánh mắt phức tạp, muốn rồi lại thôi.

 

Nhiều người thấy cảnh tôi bị cảnh sát dẫn đi, có người còn đứng ra giúp tôi.

 

“Cảnh sát ơi, này bệnh đã ổn định, tính cũng rất tốt, ấy không tự dưng đi đập nhà người khác đâu.”

 

“Đúng , cảnh sát, đừng nghe cặp vợ chồng kinh tởm kia linh tinh. Nhà tôi ở ngay cạnh nhà Biên Nguyệt, nếu ấy điên thì sao không nhà tôi?”

 

Lòng tôi chợt ấm áp, quả nhiên người tốt vẫn nhiều.

 

Trên đường đến đồn cảnh sát, tôi lướt xem video trên mạng.

 

Ngay cả những tài khoản chuyên đăng tin câu view cũng hẳn một video chỉ để mắng tôi.

 

Cư dân mạng để lại những bình luận cay độc:

 

【Mẹ kiếp, trông ta ghê quá, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác .】

 

【Nhưng bệnh tâm thần của ta sao khác với những người tôi từng thấy nhỉ? Tôi đã từng chứng kiến một người phát bệnh, hắn đánh đập tất cả người thân xung quanh không chừa ai, còn ta thì lại có thể kiểm soát mình, chỉ đồ mà không ai.】

 

【Bình luận trên đúng thì đã sao? Chẳng lẽ chúng ta phải khen ngợi ta? Đợi đến lúc ta ai đó thì quá muộn rồi!】

 

Đồng thời, tôi còn nhận tin nhắn từ ban quản lý khu nhà.

 

Nội dung là khuyên tôi nên rời đi.

 

Khi đến đồn cảnh sát, đôi vợ chồng kia vẫn đang gào khóc, người phụ nữ vừa thấy tôi liền hét toáng lên, trốn sau lưng cảnh sát.

 

“Cảnh sát ơi, bảo vệ tôi! Tôi sợ c//hế//t mất!”

 

Gã chồng tức giận, chỉ thẳng vào mặt tôi chửi bới: “Chính nó! Con nhỏ này khỏe lắm, nó cửa nhà tôi, xông vào nhà y như cướp !”

 

“Cảnh sát, tôi cầu tử hình ta! Loại cặn bã này không thể để sống trên đời !”

 

Cảnh sát nhíu mày lườm hắn, “Anh muốn kích thích ấy phát bệnh à?”

 

Chỉ một câu , cặp vợ chồng kia lập tức câm miệng.

 

—------------

 

Chuyện lần này khá nghiêm trọng, cảnh sát cầu thẩm vấn riêng tôi.

 

“Biên Nguyệt, bệnh của chưa kiểm soát sao?”

 

“Việc lần này thực sự rất tệ.”

 

“Họ không cầu bồi thường mà kiên quyết đòi nhốt vào bệnh viện tâm thần. Tại sao lại ?”

 

Tôi lấy đoạn video trong nhà ra.

 

Sau khi cảnh sát xem xong, mặt họ lập tức biến sắc.

 

“Hắn đã camera ngoài hành lang, cạy khóa nhà tôi, và vào nhà để hành hạ thú cưng của tôi.”

 

“Anh biết đấy, tôi có bệnh, hai con vật này chính là chỗ dựa tinh thần của tôi.”

 

Cảnh sát nổi gân xanh trên trán, tức giận đập bàn rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...