6
Nhìn phản ứng của cư dân, tôi gật đầu hài lòng.
Thật ra bệnh của tôi không nghiêm trọng lắm, bình thường tôi vẫn có thể kiểm soát .
Trước khi tôi chuyển ra ngoài sống, mẹ tôi đã dặn đi dặn lại là phải kiềm chế, đừng có nổi nóng lung tung.
Nhưng đối phó với những kẻ như thế này, phát điên là cách giải quyết tốt nhất.
Người phụ nữ kia tức giận đến mất kiểm soát, lại bắt đầu gửi liên tục các đoạn tin nhắn âm thanh 60 giây để chửi bới.
【Các người không nghe tôi sao? Hôm nay là tôi, ngày mai sẽ là các người! Để cho cái con điên này gi//ết hết các người đi!!】
Tôi khẽ gõ vài chữ trên màn hình, 【Nói thêm câu nữa, tôi sẽ đến tìm đấy.】
Cô ta lập tức im bặt.
Nhưng những cư dân khác thì bắt đầu nhắn tin liên tục.
【Đỉnh quá! Sáng nay tôi thấy chị dạy dỗ bọn họ, cuối cùng cũng có người trị đôi vợ chồng này!】
【Đừng có chuyển đi, so với bệnh tâm thần, tôi còn sợ bọn biến thái hơn!】
Tôi cầm điện thoại khúc khích, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác trách nhiệm kỳ lạ.
Mọi người yên tâm!
Hai kẻ bại hoại này cứ giao cho tôi!
—-------------
Hai vợ chồng nhà 1501 quyết tâm đuổi tôi đi.
Không điều khiển dư luận, người phụ nữ lại chạy đến ban quản lý rối mấy ngày liền.
Nhưng nhà của tôi, tôi thích ở sao thì ở.
Tôi không chỉ không dọn đi mà còn mua thêm một con mèo và một con chó , đồng thời cũng quen với một vài người trong khu.
Tôi vốn có tính cách độc, không thích ra ngoài, mấy người đó lại tối nào cũng đến gõ cửa rủ tôi đi dạo.
Một lần khác, khi chúng tôi gặp lại người phụ nữ kia dưới tầng, ta lập tức đứng lại, trốn sau lưng chồng.
“Cô, là con điên, sao lại còn lang thang lung tung thế này?”
Những người khác định đỡ cho tôi, sao tôi có thể để họ giành lời !
Tôi nhanh chóng trước: “Hai con chó điên nhà còn ra ngoài, tại sao tôi bị thần kinh lại không ?”
Nói xong, tôi vui vẻ ngẩng cao đầu bước đi.
Từ khi chuyển đến đây, thói quen tự dằn vặt của tôi dường như đã bị đôi vợ chồng này bắt ép phải bỏ.
Hai người họ trở thành thùng xả giận cho những cảm tồi tệ của tôi.
“Biên Nguyệt, ánh mắt của gã kia cậu như muốn đâm c//hế//t cậu , hắn không dám gì cả.”
“Cậu bị bệnh tâm thần và còn biết tự vệ, buff của cậu đầy đủ quá rồi, Biên Nguyệt! Dù đánh người là không đúng, việc cậu dạy cho tên biến thái đó một bài học thật sự rất ngầu.”
Tôi ngạc nhiên mấy người đó.
Trước đây khi còn sống với bố mẹ, họ luôn bảo tôi ít ra ngoài.
Họ sợ rằng tôi sẽ phát bệnh và khiến người khác sợ hãi.
Nhưng tôi chỉ mới ở giai đoạn đầu của rối loạn lưỡng cực mà, khi ở đồn cảnh sát tôi chỉ cố ý dọa đôi vợ chồng kinh tởm đó thôi.
Tôi hơi ngại ngùng gãi đầu, cảm thấy câu của họ có chút kỳ lạ…
“Bị tôi đánh một lần, hắn chắc sẽ không dám quấy rối ai nữa.”
Hai đi cùng nhau, rồi thở dài.
“Các cậu cũng bị quấy rối sao?”
Chàng trai đi cùng tức giận siết chặt nắm , “Không chỉ họ đâu, tôi nghĩ hầu hết các trong khu này đều từng bị quấy rối!”
c//hế//t tiệt, đúng là đồ cầm thú.
Tôi có chút hối hận, biết tôi đã bẻ gãy từng ngón tay của hắn rồi.
Nhưng cặp vợ chồng này không dừng lại ở đó, họ lại một chuyện khiến bệnh của tôi khó ổn định hơn.
Bạn thấy sao?