Chu Mạc Thượng khoác một chiếc áo tắm lụa đen, dây lưng cột lỏng lẻo, để lộ một phần cơ ngực rắn chắc, những giọt nước long lanh men theo khe rãnh,
chậm rãi trượt xuống…
Quá kích thích!!!
Không thể tiếp nữa, nữa tôi sẽ chảy máu mũi mất
Tôi cực kỳ khó khăn dời tầm mắt đi chỗ khác.
Chu Mạc Thượng dường như bị khựng lại, rõ ràng không ngờ người đứng trước cửa là tôi.
Ánh mắt ta lập tức trở nên căng thẳng, như thể có hơi bối rối, định nhanh chóng đóng cửa lại.
Tôi thấy thế, tức khắc chặn chân vào cửa.
“Hôm nay nhà tôi tiệc tân gia, tôi qua tặng chút chè trôi nước.”
Tôi giơ bình giữ nhiệt lên, nịnh nọt:
“Bình này tôi còn phải dùng lại, để tôi vào múc cho nhé?”
Lên xuống cùng một chung cư, tôi không tin ta dám từ chối!
Quả nhiên, ta buông tay khỏi tay nắm cửa, hơi nghiêng người, :
“Cảm ơn, vào đi.”
Lúc lướt qua ta, hơi nóng từ người ta lan ra, khiến tôi có chút căng thẳng.
Cạch!
Cửa đóng lại.
Nhịp tim của tôi đột nhiên nhanh hơn.
Một nam một nữ, cùng ở chung một phòng…
Sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Trong đầu tôi lập tức xoẹt qua mấy vụ án phân xác.
Anh không gì, cứ thế bước về phía tôi.
Tôi nuốt nước bọt, bắt đầu thấy hối hận.
Đẹp trai không đồng nghĩa với không biến thái!
Tôi đáng lẽ phải tìm hiểu kỹ hơn, không nên liều lĩnh thế này!
Anh ta đưa cánh tay thon dài về phía tôi
Tôi tròn mắt hoảng sợ.
Nhưng giây tiếp theo, ta chỉ tay về phía sau lưng tôi, thản nhiên :
“Bếp ở phía sau . Tôi đi thay đồ, cứ tự nhiên.”
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi lại rớt mạnh xuống đất.
Tôi thở phào.
Tự dưng suy diễn vớ vẫn cái gì chứ?!?
Tôi có gì đáng để người ta thèm muốn đâu?
Đúng là đáng chết mà!
14
Tôi nhanh chóng múc chè trôi nước ra bát, thấy Chu Mạc Thượng vẫn chưa ra, lập tức ngồi xổm xuống trước tủ giày, tìm đôi giày mà ta đã mang hôm
nay.
Một đôi giày vải trắng mới tinh, trên đó in nửa dấu chân đen xám—chính là nó!
Tôi nhặt lên, ngắm nghía trái phải.
Bên ngoài giày không có dấu hiệu gì đặc biệt, thế là tôi cúi đầu vào bên trong.
Trên lót giày có in logo—Wawa.
Hừm… cũng hơi đắt.
Tôi xót cái ví của mình một chút, rồi nhẹ nhàng đặt đôi giày lại chỗ cũ.
Sau đó… tôi giơ tay lên, đưa ngón tay lên mũi ngửi thử.
Ừm, rất tốt, trai đẹp không bị hôi chân.
Tôi đứng dậy định đi rửa tay, vừa xoay người, liền đối diện với ánh mắt phức tạp của Chu Mạc Thượng.
Anh ta đứng không xa, chằm chằm tôi.
Không khí đột nhiên im lặng đến nghẹt thở.
Một lúc lâu sau, ta khó khăn mở miệng:
“Không ngờ lại có sở thích này.”
Rồi ta cúi đầu, khẽ lẩm bẩm như với chính mình:
“Cũng không phải không thể chấp nhận.”
Hå?
Hå???
Anh ta đang cái gì???
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang.
Toang rồi, tôi lỡ lệch suy nghĩ của Chu Mạc Thượng mất rồi!
Tôi có tội!
Tôi vội vã xua tay, cố ngăn chặn suy diễn sai lệch trong đầu ta:
“Không phải đâu! Tôi không có sở thích đó! Tôi chỉ muốn bồi thường cho một người vợ…”
Ồ hố, lỡ lời rồi.
Chu Mạc Thượng nghe , không những không phản ứng gì, mà còn tỏ ra có hứng thú, nhướn mày hỏi:
“Bồi thường cho tôi một người vợ? Cô định bồi thường kiểu gì?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may quá, ta không để ý.
Tôi rút điện thoại ra, đáp:
“Tôi đặt mua Wawa trên mạng ngay đây!”
Chu Mạc Thượng im lặng.
Tôi liếc sang, thấy nét mặt ta có chút kỳ lạ.
Không hài lòng?
Chẳng lẽ ta cần gấp?
Tôi hỏi:
“Anh vội lắm à? Tôi chọn giao nhanh nhất, đảm bảo mai có ngay!”
Ngay lập tức, tôi nghe thấy Chu Mạc Thượng hít sâu một hơi, giọng điệu cắn răng nghiến lợi:
“Cảm ơn ! Tôi không vội, cũng không cần búp bê bơm hơi!”
Tay tôi cứng đờ.
Tôi là một người thông minh.
Và tôi đã hiểu ra vấn đề.
“Đàn ông, Wawa, búp bê…”
Mấy từ này gộp lại với nhau, tự dưng có chút… màu sắc.
Tôi chợt nhận ra, mình lại ra hiểu lầm nữa rồi.
Có khi còn nghĩ tôi đang chế nhạo ta!
Không !
Tôi phải giải thích rõ ràng!
Tôi lập tức chỉ vào đôi giày kia, hơi ngượng ngùng :
“Tôi Wawa là chỉ nhãn hiệu đôi giày đó, không phải là búp bê bơm hơi… Anh… Anh đừng nghĩ nhiều quá!”
Nhưng càng giải thích…
Nét mặt của Chu Mạc Thượng…
Càng đen sì.
15
Tôi có chút bối rối, may mà Chu Mạc Thượng không so đo với tôi.
Anh thở dài bất lực, rót một ly nước, vỗ vỗ vào ghế, ra hiệu tôi lại ngồi xuống.
Tôi dịch người qua, cẩn thận xin lỗi:
“Trên xe tôi giẫm lên vợ … không đúng, là giày mới của . Xin lỗi! Tôi bồi thường một đôi mới không? Anh đừng giận nữa nhé?”
Nghĩ đến lời của Lương Hoa, tôi lại len lén Chu Mạc Thượng một cái, sau đó cúi đầu thật nhanh, nhỏ giọng :
“Cũng đừng khóc nữa.”
Tôi nhỏ lắm, thính giác của quá tốt.
Anh nhướn mày:
“Cô thấy tôi khóc bao giờ?”
Tôi ngẩng đầu:
“Anh không khóc sao? Lương…”
Tôi đột ngột cắn lưỡi, kịp thời nuốt lại câu cuối, không thể bán đứng đồng đội .
Nhưng Chu Mạc Thượng đã nhanh chóng nắm bắt từ khóa quan trọng, ánh mắt thoáng vẻ ngộ ra:
“Lương Hoa với rằng tôi sẽ tức giận? Còn khóc nữa?”
Tôi lảng tránh ánh mắt , đá mắt sang chỗ khác.
Cửa sổ mở rộng, gió nhẹ lùa vào, kéo theo một làn hương thơm thoang thoảng xộc vào mũi tôi.
Tôi đoán, đó là mùi sữa tắm của Chu Mạc Thượng.
Lơ đãng trong giây lát, tôi nghe thấy thở dài, khế :
“Cô chỉ cần nghe hắn đã tin ngay?”
Tôi gật đầu thật thà, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Lúc giận trông cũng dữ lắm mà.”
Anh ta bất đắc dĩ:
“Tôi không giận. Cũng không phải hung dữ với . Chỉ là…”
Anh hơi ngừng lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm, “…tạm thời chưa nghĩ thông một chuyện.”
Tôi bán tín bán nghi:
“Thật không giận? Không phải đang dỗ tôi chứ?”
Anh ta tôi, nghiêm túc đáp:
“Thật.”
Tôi nhẹ nhõm hẳn, vui vẻ nở nụ .
Tôi đẩy bát chè trôi nước trên bàn sang phía , ra hiệu cũng ngồi xuống.
Tiện tay tôi hỏi:
“Thế giờ đã nghĩ thông chưa?”
Chu Mạc Thượng thuận thế ngồi xuống đối diện, nhận lấy bát chè.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng múc một viên chè, sau đó ngẩng lên, ánh mắt kiên định tôi, khóe môi khẽ cong lên.
Giọng trầm thấp, rõ ràng, vững vàng mà ấm áp:
“Nghĩ thông rồi. Cố Hoãn Hoãn, muốn theo đuổi em.”
16
Bị tập kích bất ngờ, trái tim tôi rung mạnh, vô thức siết chặt chiếc cốc trong tay.
Không thể không , trai đẹp à, gu thẩm mỹ của chuẩn lắm!
Trong lòng tôi gào thét, bên ngoài vẫn giả vờ thẹn thùng, cúi đầu uống nước, né tránh ánh mắt nóng bỏng của ta.
Nhưng có ai hiểu sự kích trong lòng tôi lúc này không?!?
Hai mươi lăm năm đóa hoa mẫu đơn đơn lẻ bóng, cuối cùng tôi cũng sắp có một mối ngọt ngào rồi!
Tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời to, chạy ra đường nhảy múa, trước mặt người theo đuổi mình, tôi phải giữ vững hình tượng dịu dàng đáng .
Ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi xuống.
Chu Mạc Thượng đứng dậy, bước tới đóng cửa sổ, giọng dịu dàng theo tuyết bay đến tại tôi:
“Hoãn Hoãn, mùa đông ở Đông Thành lạnh lắm.”
“Hử?”
Đúng là rất lạnh, mà sao?
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, bóng dáng ta chìm trong ánh sáng, không thể rõ, chỉ có giọng vang lên bên tai, trong trẻo mang theo hơi ấm:
“Vậy nên, ngày mai đưa em đi nhé?”
Cứu tôi với, ta quá biết cách rồi!
Nhưng tôi lập tức nhíu mày, từ chối ngay.
Đùa sao?
Cuối tuần mà còn đưa tôi đi ?
Anh thật sự không tôn trọng tầng lớp lao mà!
Rõ ràng, biểu cảm của Chu Mạc Thượng thoáng vẻ thất vọng, trông giống hệt một chó nhỏ bị bỏ rơi.
Tôi bắt đầu thấy không nỡ.
Có lẽ quên mất hôm nay là ngày gì?
Thế nên, tôi chậm rãi tiến lại gần, không khí trở nên mập mờ.
Tôi khẽ :
“Anh có phải đã quên một chuyện rất quan trọng không? Ngày mai là thứ Bảy. Hay là… chúng ta đi hẹn hò nhé?”
Một người phụ nữ Trung Quốc kiên cường, sao có thể mất quyền chủ ?
Hôm sau.
Hôm nay không có tuyết, gió cực mạnh, mạnh đến mức tôi tưởng sắp có bão.
Tôi thở dài.
Với thân hình 45kg của tôi, tôi lo lắng liệu mình có chống lại cơn gió này không.
Nếu không trụ vững, thì chỉ còn cách ôm chặt Chu Mạc Thượng để cùng chống đỡ thôi.
Chuông cửa vang lên đúng giờ.
Trong lòng tôi lập tức vang lên một hồi chuông báo !
Tôi chạy như bay ra mở cửa.
Quả nhiên.
Chu Mạc Thượng đứng sững, khuôn mặt một biểu cảm ngỡ ngàng khó tả.
Không có gì lạ, bởi vì chuông cửa nhà tôi hơi đặc biệt.
Khách vừa bấm chuông, lập tức sẽ nghe thấy một lời chào thân thiết:
“Lão đại đến rồi nha
Tôi cắn môi, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Anh chắc chắn đã nghe thấy!
Về nhà tôi nhất định phải thay ngay cái chuông này!
17
Hôm nay tôi đã ăn diện rất kỹ, trang điểm, uốn tóc, thậm chí còn dán cả lông mi giả, chung là vô cùng trịnh trọng.
Vậy nên, khi Chu Mạc Thượng tôi, tôi có thể thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt .
Không uổng công tôi bỏ ra hai tiếng đồng hồ!
Hôm nay chỉ có một mục tiêu: đẹp!
Nhưng tôi không ngờ, ngoài phút giây đầu tiên thoáng kinh ngạc, Chu Mạc Thượng lại im lặng đến lạ, thậm chí còn không dám tôi.
Chuyện gì đây?
Ngồi ghế phụ lái, tôi bắt đầu cảm thấy bất an.
Không muốn đoán mò, tôi quay mặt sang hỏi thẳng:
“Chu Mạc Thượng, sao không gì? Sao không tôi?”
Anh siết chặt vô lăng, mãi mới lên tiếng:
“Tôi hơi căng thẳng.”
Căng thẳng gì chứ?
Không lẽ là ngại ngùng à?
Bạn thấy sao?