1
Khi vừa xuống tầng vứt rác, tôi lại gặp chàng đẹp trai ở căn hộ 802 trên lầu.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, tôi thấy ta tựa vào trong thang máy, dáng vẻ lười nhác.
Chiếc áo khoác dài màu đen hoàn hảo tôn lên thân hình cao lớn và săn chắc của ấy, tôi ước chừng phải cao đến 1m88.
Đôi chân dài, làn da trắng lạnh, đeo một cặp kính gọng vàng, trông vừa lạnh lùng vừa cấm d,ục, đúng chuẩn gu của tôi, tim tôi đập thình thịch.
Nhưng chồi non vừa mới mọc lên chưa đầy nửa tiếng của tôi đã bị dì hàng xóm tiễn vào chỗ ch,et.
Dì ấy trên lầu là một cặp vợ chồng sống cùng nhau.
Điều đó có nghĩa là, chàng đẹp trai này đã có chủ, hơn nữa còn cưới sớm.
“Tiếc quá, tiếc quá, nếu mà còn độc thân thì tốt biết mấy!”
Tôi nằm trên giường tiếc nuối không thôi, rồi bật dậy như cá chép lộn nhào, chặn đứng những suy nghĩ không thực tế này.
Thèm muốn chồng người khác là không đạo đức, dừng lại ngay!
Không ngờ, còn chưa kịp bật dậy hoàn toàn, trước mắt tôi bỗng tối sầm, chóng mặt từng cơn, lại còn nghe thấy tiếng “cót két cót két”, như thể giường bị đung đưa, ma sát với sàn nhà.
Gì đây?
Tôi ngơ ngác, đưa tay sờ giường của mình.
Vẫn rất chắc chắn, không hề lay !
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, lại vang lên một trận rên rỉ.
Tôi không dám tin mà sờ lên trán mình.
Nóng bỏng, ít nhất cũng phải 38 độ.
Tôi bị sốt đến lú lẫn rồi? Xuất hiện ảo giác rồi?
Nhưng cũng đâu đến mức ảo thính ra mấy âm thanh “nồng nhiệt” này chứ!
Tôi tuyệt vọng kéo chăn ra, căn nhà mà tôi bỏ ra toàn bộ số tiền tích góp để mua mà cách âm lại kém đến thế!
Đau lòng quá đi mất!
Hàng xóm chỉ có dì và đứa cháu trai, nên âm thanh này chỉ có thể đến từ trên lầu.
Cách âm không tốt thì thôi đi, nửa đêm nửa hôm, bắt một độc thân đơn như tôi nghe chuyện này, có hợp lý không?
Có đạo đức không?
Người đàn ông mà sáng nay tôi vừa mới rung đây sao, thế là tan vỡ rồi.
Ông trời thật quá tàn nhẫn với tôi mà!
Tôi ôm lấy trái tim, đau đớn đến mức không thể thở nổi!
2
Phải công nhận, chàng đẹp trai đó thật sự quá mạnh mẽ.
Nóng bỏng, dai sức, nếu tôi không phải người bị ảnh hưởng, chắc sẽ còn thấy đáng kinh ngạc hơn.
Nửa đêm, tôi nằm trên giường, mắt đờ đẫn, đã lần thứ ba rồi.
“Thuốc của đâu?”
Thuốc?
Giọng của ta vang lên như sấm, xuyên qua sàn nhà một cách vô cùng rõ ràng, đâm thẳng vào tai tôi.
Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
666, không sợ cạn kiệt sinh lực à?
Nhưng tôi chịu hết nổi rồi.
Phiền quá đi mất.
Nhân lúc họ vừa tạm nghỉ ngơi, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, mở nhóm WeChat của ban quản lý khu nhà, tìm số WeChat của chủ hộ căn 802 tòa E.
Gu chọn ảnh đại diện của ta hơi đặc biệt, là một bát mì xào, hoàn toàn không liên quan gì đến hình tượng lạnh lùng xa cách của ta.
WeChat của ta không cài đặt xác minh, vì tôi nhanh chóng kết thành công.
“Chào , là cư dân căn 802 tòa E đúng không?”
Khi định nhắn tin tiếp theo, tôi do dự một chút, nên thế nào để vừa khéo léo vừa rõ ràng đây?
Suy nghĩ vài giây, tôi gửi: “Hai người chuyện đó có thể nhỏ tiếng lại chút không?”
“Ồn quá, tôi không ngủ …”
Không ngờ, tin nhắn đáp lại của đối phương suýt khiến bộ não đang sốt 38 độ của tôi treo máy tại chỗ.
Anh ta nhắn: “Tôi đang tăng ca ở công ty.”
Tăng ca?
Vậy người đang quấn lấy vợ ta trên lầu là ai?
Tôi giật mình bật dậy từ cơn hấp hối, điện thoại cũng rơi xuống đất, cái mũi nghẹt vì sổ mũi bỗng dưng ngửi thấy một quả dưa khổng lồ.
Giây tiếp theo, thông báo tin nhắn WeChat vang lên, tôi cầm điện thoại lên xem, đối phương chuyển khoản tám trăm tệ.
Anh ta: “Anh em, giúp tôi chặn cửa lại, tôi đang về ngay.”
Anh em?
Tôi không giải thích. Vừa mới tiêu hết tiền tiết kiệm mua nhà, tôi đang cháy túi đây.
Hơn nữa, nếu giúp bắt gian thành công, sau này tôi cũng không phải nghe live show đêm khuya nữa.
Đúng là một công đôi việc, tôi không nhịn mà thầm tán thưởng trí tuệ của mình!
Tôi nhanh chóng nhận tiền, sợ ta đổi ý.
Với tinh thần trách nhiệm cao, tôi lập tức nhắn lại: “OK, sếp, hôm nay đến một con muỗi cũng đừng hòng bay ra ngoài!”
3
Trên lầu lại bắt đầu diễn ra “đại chiến thế giới”, tôi lật người xuống giường, nhanh chóng thay đồ, vớ lấy dụng cụ rồi chạy lên.
Đứng trước cửa 802, tôi áp tai vào nghe tĩnh, ước chừng một lát nữa mới xong chuyện.
Thế là tôi lén lút treo móc áo lên cửa rồi buộc lại bằng dây, dù sao cũng nhận tiền của người ta, phải chút gì đó cho ra trò chứ.
Như này thì chắc chắn không thoát ra đâu. Tôi sờ sờ chiếc móc áo buộc chặt, vô cùng hài lòng.
“Chị đang gì ?”
Một giọng nam lạnh lẽo đột ngột vang lên phía sau tôi.
Tôi giật nảy mình, vội vàng quay đầu lại.
Người đàn ông vẫn khoác chiếc áo choàng đen ấy, đôi mắt đen láy, ung dung bước về phía tôi, vẫn đẹp trai như thường lệ.
Chỉ có điều, chiếc vầng sáng trên đầu ta xanh đến mức gần như lóa mắt tôi.
Nửa đêm vất vả tăng ca kiếm tiền, cuối cùng vợ lại đi cắm sừng ta, đúng là đáng thương.
Tôi vào mắt ta, bất giác nảy sinh một chút thương cảm.
“Chị đang gì ?”
Anh ta đứng trước mặt tôi, nhắc lại câu hỏi lần nữa.
Tôi : “Sếp, tôi đang chặn cửa đây.”
Anh ta nhướng mày: “Sếp?” Rồi như chợt hiểu ra điều gì, đảo mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: “Chị chính là gã đàn ông lực lưỡng kia?”
Đúng là ảnh đại diện WeChat của tôi là một chàng cơ bắp cuồn cuộn, trước đây vì tiện trao đổi với thợ thi công nhà cửa nên tôi đã đổi sang tấm ảnh đó.
Mà công nhận là, từ sau khi đổi ảnh, hiệu suất chuyện tăng vọt, tôi cũng tiếc không muốn đổi lại.
Tôi chân thành gật đầu, tiện thể khoe luôn cánh tay săn chắc của mình: “Anh đừng thấy tôi trông mảnh mai, thực ra tôi là một phụ nữ đã từng học võ đấy.”
Nói xong, nghĩ tới cảnh tượng có thể xảy ra khi bắt gian, không biết ta có đủ sức ứng phó không, tôi chủ : “Sếp, lát nữa nếu cần giúp đỡ cứ nhé, tôi nhất định không từ chối.”
Ý là, nhớ cộng thêm tiền.
Anh ta đột nhiên cúi xuống, hơi thở mỗi lúc một gần.
Tôi nín thở, không biết phải phản ứng ra sao, trong lòng gào thét: Anh định gì? Dù vợ phản bội , cũng không thể hành bừa bãi đâu đấy!
4
Tôi định đẩy ta ra, ngay khoảnh khắc sau, ta lại đưa tay kéo tôi sang một bên.
Anh ta thành thạo vén tấm thảm dưới chân tôi lên, lấy ra một chiếc chìa khóa rồi thản nhiên : “Không cần.”
Tôi sững người: “Ồ.”
Cũng dễ hiểu thôi, đàn ông mà, sĩ diện là trên hết.
Tôi hỏi: “Vậy tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể về chưa?”
Mặc dù hơi tiếc nuối, tôi vẫn lựa chọn tôn trọng quyền riêng tư của người khác.
Anh ta gật đầu, tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng của ta lại vang lên từ phía sau: “Khoan đã.”
Tôi lập tức sáng mắt, quay đầu lại.
Anh ta chỉ vào móc áo và sợi dây tôi vừa buộc trên cửa, : “Tháo cái này ra rồi hẵng đi.”
Ờ…
Tôi lặng lẽ nghiêng người, gỡ hết mọi thứ xuống.
Sau khi gỡ xong, ta đút chìa khóa vào ổ, gõ cửa hai cái.
Đúng , tôi không nhầm, ta thực sự gõ cửa, tôi dùng cặp mắt sáng 5.0 của mình chứng kiến tận mắt.
Tôi trợn to mắt, lần đầu tiên có biểu cảm không thể tin nổi khi ta.
Lẽ nào đây là nghi thức trước khi bắt gian?
Không phải chứ? Anh ta định gõ cửa để báo cho vợ biết rằng mình sắp vào nhà bắt gian hay sao?
Cho ta có thời gian mặc quần áo, cho tên nhân cơ hội trốn đi sao?
Anh ta có biết cách bắt gian không ?
Tôi há miệng, muốn gì đó lại thôi.
Anh ta hình như cũng nhận ra điều gì đó, không quan tâm đến tôi.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của tôi, ta không vội vã xông vào, mà lại từ tốn mở cửa, thong dong đổi dép trong nhà.
Khóe miệng tôi co giật.
Đúng là nhịn giỏi thật, bị cắm sừng đến mà vẫn có tâm trạng đổi dép, lại còn không đóng cửa lại.
Theo đúng quy trình bắt gian, lẽ ra bây giờ ta phải lao thẳng vào phòng ngủ mà tóm gọn cặp đôi đó mới đúng chứ?
Cửa vừa mở, một người phụ nữ mặc váy ngủ gợi cảm hốt hoảng bước ra từ phòng ngủ.
Nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng khách, nét hoảng loạn trên mặt ta lập tức biến thành một nụ dịu dàng đúng mực, trông chẳng khác nào một bà vợ hiền thục.
“Chu… Chu Mạc Thượng, sao lại—”
Hóa ra chàng đẹp trai này tên là Chu Mạc Thượng, tên hay quá.
Chỉ có điều, vợ chồng mà lại gọi nhau kiểu xa lạ thế này, bảo sao ta ngoại .
5
“Cho gã đó ra đây đi.”
Chu Mạc Thượng lạnh lùng ngắt lời ta.
“Gã nào… nào cơ? Mạc Thượng, nhầm rồi phải không?”
Người phụ nữ ra vẻ ngây ngô.
Chậc chậc, nghe thật như thật. Nếu tôi không nghe lén trên tầng dưới lâu như , chắc cũng tin ta mất.
Diễn xuất thế này mà không đi nhận giải Oscar thì phí quá!
Tôi gương mặt đầy vẻ giễu cợt của Chu Mạc Thượng, chắc ta sắp “chơi lớn” rồi.
Cuối cùng cũng không nhịn nữa à?
Anh ta lạnh, dùng tay móc lên một chiếc quần tây đen rơi dưới đất, mở ra xem nhãn mác, rồi : “Cỡ này không phải của Lương Hoa đúng không? Lương Hoa mặc size L, mà cái này là size XL.”
???
Lương Hoa là ai?
Chẳng lẽ trong chuyện này còn có người thứ tư?
Bạn thấy sao?