Mười lăm tuổi năm đó, mẹ đem ta gả cho Đại lang Phó gia gia thế hiển hách.Sính lễ là mười vạn hoàng kim, chỉ là Đại Lang hai chân tàn phế, lại còn “ Bất lực”.Người người thương hại ta là tiểu quả phụ, ta lại cười.Có tiền có thân phận, lại không cần sinh con!Còn có cuộc sống nào hạnh phúc hơn cuộc sống này không?Thẳng đến khi ta xoa cái eo đau nhức, trốn ở góc giường liên tục xin tha.Mới hoàn toàn hiểu rõ ——Hạnh phúc mà võ phu mang lại, còn có thể là muốn cái mạng nhỏ này nữa!
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?