Hàn Quân Chiếu Trời [...] – Chương 8

Cố Hàn Quân chỉ có số bạc hàng tháng ghi trong sổ.

 

Số tiền đó phải lo cho việc học, mua sách và những lần giao du bên ngoài.

 

Cố Hàn Quân học hành chăm chỉ, tiêu hao giấy rất nhiều, giờ lại thêm một "kẻ ăn giấy" như ta nữa. Dù hắn bảo rằng đó là giấy phế liệu cho ta, hầu hết đều là loại giấy tốt, ta biết hắn là cố ý.

 

Nhưng tại sao hắn lại tốt với ta như ?

 

Nếu là hắn để ý ta thì cũng không giống.

 

Làm nha hoàn, hơn nữa còn là nha hoàn bán thân, có những việc rất khó từ chối.

 

Nhưng hắn thực sự rất chuẩn mực, dạy chữ thì đúng là chỉ dạy chữ mà thôi.

 

Một lần, ta từ Thanh Chỉ viện qua Dung Hàm viện của Đại thiếu gia để đưa đồ. Khi đi ngang qua cửa sổ thư phòng, ta tận mắt thấy Xuân Liễu cũng đang học viết chữ với Đại thiếu gia, là đang "tay trong tay" dạy.

 

Không biết nàng ấy học thế nào, có vẻnàng cũng rất vui.

 

Ở một mức độ nào đó, Đại thiếu gia quả thật rất giống Cố lão gia.

 

Chỉ khác là Đại thiếu phu nhân không giống phu nhân.

 

Lúc ta tới, không may bắt gặp Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân đang cãi nhau.

 

Nghe loáng thoáng vài câu, dường như là về tiền bạc.

 

"Giả vờ gì nữa, có phải chàng đã lấy tiền hồi môn của ta để bao con tiện tỳ không biết xấu hổ kia không!"

 

"Nàng cái gì thế... Đúng là nữ nhân và kẻ tiểu nhân khó quản mà!"

 

...

 

Ta cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy gì, nhanh chóng bước đi.

 

Lúc ra khỏi cửa, nha hoàn thân cận của Đại thiếu phu nhân là Bảo Châu mỉm , dúi cho ta một thỏi bạc.

 

Không cần nhiều, ta hiểu chuyện rồi.

 

Tài chính của Cố phủ đang cạn kiệt, điều này vốn đã có dấu hiệu từ lâu.

 

Nha hoàn, người hầu trong phủ ngày càng ít đi, là tích đức, số người mới vào không đủ bù đắp.

 

Công việc của những người còn lại ngày càng nhiều, đồ ăn cho hạ nhân cũng ngày một tệ hơn.

 

Nhưng các lão gia, phu nhân, con cháu chính thất trong phủ thì không để mình phải thiệt thòi, họ vẫn phải giữ thể diện trước mặt người ngoài.

 

Dù sao Cố lão gia từng giữ chức Thị lang bộ Hộ, sau khi thất bại trong cuộc tranh chấp đảng phái, ông phải cáo lão về quê.

 

Năm ta vào Cố phủ cũng là năm ông dẫn cả nhà rời kinh thành, lần đầu trở về quê.

 

Khi đó thiếu người, nên ta mới có thể "bán thân" vào đây, ăn no.

 

Giờ thì ta có tiền, không có lý do nào để lấy ra cả.

 

Ngoài mặt thì tiền tiêu hàng tháng của ta đều đã tiêu hết rồi.

 

Khi ta đang ngẩn người, đầu bỗng bị gõ một cái.

 

"Nhìn kỹ vào, ngẩn ngơ cái gì ?" Cố Hàn Quân gõ tay xuống bàn.

 

"Vâng."

 

"Những gì ta vừa , đã nhớ kỹ chưa?"

 

"Nhớ kỹ rồi."

 

"Tốt, viết đi."

 

Ta cầm bút lên, lần này có khá hơn trước một chút, vẫn không đẹp lắm.

 

Ta chớp mắt, nghĩ rằng sẽ bị mắng, hắn chỉ chằm chằm vào chữ rồi : "Chữ cần phải luyện nhiều, những việc khác, ngươi không cần lo."

 

"Dạ." Ta thoáng có chút phức tạp trong ánh mắt, đáp: "Cảm ơn Nhị thiếu gia."

 

06

 

Chuyện ta học viết chữ cuối cùng cũng lan ra ngoài, vốn dĩ cũng chẳng thể giấu nổi.

 

Xuân Liễu nghe liền đến tìm ta một lần.

 

Kể từ lần gặp trước, đã hơn một tháng trôi qua.

 

Ngoại trừ những lúc phải ra ngoài việc, ta gần như chỉ ở yên trong Thanh Chỉ viện, cuộc sống vô cùng nhàn hạ.

 

Xuân Liễu ta tinh thần phơi phới, hỏi: "San Hô, ở Thanh Chỉ viện ngươi sống thế nào?"

 

"Tốt lắm." Ta mỉm đáp lại một câu, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên.

 

Ta biết nàng đang chờ ta hỏi tiếp: "Còn ngươi thì sao?"

 

Nhưng ta cố không hỏi. Thật lòng mà , ta cũng chẳng quá quan tâm.

 

Rốt cuộc, nàng không kìm , thở dài rồi bắt đầu than thở.

 

"San Hô, ngươi không biết ta hiện giờ sống trong Dung Hàm viện khổ sở đến mức nào đâu."

 

"Đại thiếu gia không phải rất sủng ái ngươi sao? Ta nghe các tỷ muội trong phòng thêu , thậm chí ngay cả Mặc Hương - người theo Đại thiếu gia bao năm - cũng bị ngươi vượt mặt."

 

Xuân Liễu bĩu môi: "Phu nhân đã đưa Tri Cẩm vào rồi, ngươi cũng biết đấy, ta với nàng ta vốn không hợp nhau. Sau lưng nàng còn có phu nhân chống lưng, đến cả Đại thiếu phu nhân cũng không sánh nổi."

 

"Đại thiếu gia... bây giờ trong mắt chỉ còn thấy mỗi nàng ta."

 

Nói đến đây, Xuân Liễu òa lên khóc nức nở.

 

Việc phu nhân và Đại thiếu phu nhân đấu đá lẫn nhau, có lẽ đã phu nhân tính toán từ trước khi Xuân Liễu vào viện, chính vì thế mới đưa Tri Cẩm vào.

 

Không ai hiểu con bằng mẹ, Tri Cẩm là người phu nhân đào tạo, tất nhiên sẽ hợp ý Đại thiếu gia.

 

Cho dù ai bước chân vào, cuối cùng cũng chỉ là quân cờ hy sinh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...