Hàn Quân Chiếu Trời [...] – Chương 6

Người ta vào đều thấy tương lai sáng lạn, không ít nha hoàn trong phủ lòng với hắn, không một ai có kết cục tốt. Bất cứ ai vào viện của hắn cũng đều gặp phải "tai nạn" kỳ lạ. 

 

Có vẻ như lời của đại sư chùa Quảng Tế đã kiểm chứng. 

 

Hộ vệ Hổ Phách bên cạnh nhị thiếu gia là người ở lâu nhất, đã hầu hạ hơn một năm, cuối cùng vẫn c.h.ế.t vì bệnh. 

 

Hôm nay ta phải đến báo danh.

 

Khi ta trở về phòng thu dọn đồ đạc, ánh mắt mọi người ta đều đầy vẻ thương .

 

Ngay cả quản sự mama - người luôn không vừa mắt ta, lúc này cũng dịu dàng hơn, lắc đầu thở dài không ngớt.

 

Mang theo bọc hành lý, ta đứng trước cửa phòng, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, không là vui cũng chẳng thể buồn, bước chân về phía cuộc sống mới.

 

Nhị thiếu gia Cố Hàn Quân không phải là một nhân vật đơn giản.

 

Ta luôn cảm thấy hắn chọn ta không phải là hành bốc đồng trong phút chốc.

 

Lý do là vào ngày mà quản gia bị đánh c.h.ế.t trước mặt mọi người, ta đã thấy hắn.

 

Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa một loại lạnh lẽo và căm hận không thể diễn tả .

 

Viện của Nhị thiếu gia tên là Thanh Chỉ viện, nằm ở một nơi khá hẻo lánh.

 

Dù bây giờ địa vị của hắn trong phủ đã cao, dường như hắn cũng không định chuyển đi, chỉ nơi này yên tĩnh, thích hợp để đọc sách.

 

Vừa bước vào viện, đã có người đến đón tiếp ta, là một tiểu tư tên Chu Tiến, tuổi còn trẻ.

 

Cậu ấy rất nhiệt và hòa nhã, sau khi đưa ta đến phòng trước đây của Hổ Phách để sắp xếp đồ đạc, cậu lại dẫn ta đi một vòng quanh viện.

 

"San Hô tỷ tỷ, từ nay về sau những việc trong phòng của thiếu gia đều giao cho tỷ lo liệu. Thiếu gia luôn chê chúng ta là nam nhân, tay chân vụng về, giờ có tỷ rồi, mọi việc sẽ ổn thôi. Có gì không rõ cứ gọi ta là ."

 

Chu Tiến hiền lành với ta.

 

"Cảm ơn."

 

Ta đáp lại bằng một nụ .

 

"Trà đâu?"

 

Chưa dứt lời, tiếng gọi của Nhị thiếu gia vọng ra từ thư phòng.

 

Chu Tiến co đầu lại, ngượng ngùng: "San Hô tỷ tỷ..."

 

Ta cửa thư phòng, thầm nghĩ có gì mà phải sợ đến ?

 

Nhưng dù sao đây cũng là việc của ta.

 

"Lá trà và nước ở đâu? Nhị thiếu gia thích uống loại nào?"

 

"Lá trà và nước đều ở trong phòng nhỏ bên cạnh, Nhị thiếu gia không kén chọn."

 

Không kén chọn.

 

Ta mở phòng nhỏ ra xem, quả nhiên chỉ có một loại trà, đúng là không có gì để kén chọn.

 

Khi ta mang trà vào, Cố Hàn Quân đang ngồi trước bàn đọc sách, cửa sổ gỗ chạm khắc mở rộng, một tia nắng ấm chiếu lên trang sách, làn gió nhẹ khẽ nghịch mái tóc hắn.

 

Hắn chăm đọc sách, trên môi còn thoáng nụ , như thể đang đọc điều gì thú vị.

 

Người ta thường Cố Hàn Quân giống mẹ ruột của mình - Triệu di nương, từ khuôn mặt hắn, ta cũng phần nào đoán vẻ đẹp tuyệt trần của di nương mà người đời hay đồn đại.

 

"Nhị thiếu gia, trà đã đến." Ta nhẹ nhàng lên tiếng, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh, đặt tách trà xuống.

 

Hắn cầm lên nhấp một ngụm: "Ngươi biết mài mực không?"

 

"Trước đây nô tỳ luôn ở phòng may, chưa từng học qua."

 

Đây là ngày đầu tiên, ta chưa rõ tính cách của vị nhị thiếu gia này, nên cúi đầu ngoan ngoãn, cố gắng tỏ ra thật mềm mỏng.

 

"Không cần căng thẳng như , ta không phải là người khó hầu hạ. Trong Thanh Chỉ viện này cũng không có nhiều việc phải . Ngươi chỉ cần mài mực và pha trà cho ta, thỉnh thoảng giúp ta dọn dẹp thư phòng và phòng ngủ. Những việc nặng nhọc khác sẽ có người lo."

 

"Vâng." Ta mím môi , trong lòng thầm nghĩ: Đúng là thiếu gia, không việc nên không biết việc nhiều đến mức nào, ngài thực sự nghĩ là ít việc sao?

 

"Nhìn đây, ta sẽ dạy ngươi cách mài mực."

 

Nói rồi, Cố Hàn Quân đặt quyển sách xuống, cầm lấy nghiên mực và bắt đầu chỉ dạy.

 

***

 

Bàn tay của hắn thật đẹp, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, vì thường xuyên cầm bút đọc sách nên đầu ngón tay có một lớp chai dày.

 

Giọng hắn chậm rãi, lâu dễ khiến người ta bị cuốn vào.

 

Lần nữa bị nhắc nhở, ta bắt đầu thực hành.

 

Mài mực thoạt là một việc nhỏ, bên trong lại chứa đựng nhiều bí quyết.

 

Rõ ràng là ta mài không tốt, ta chỉ có thể chớp mắt hắn với vẻ vô tội.

 

Không còn cách nào, ai bảo ta là người mới cơ chứ.

 

Dường như hắn không hài lòng lắm, cũng không gì thêm, chỉ nhúng bút vào mực và bắt đầu viết.

 

Ta đứng bên cạnh, mắt mũi, mũi tim, tập trung không dám liếc ngang dọc.

 

Là một nha hoàn, quy tắc sinh tồn quan trọng nhất là những gì không nên thì đừng .

 

Ta nghĩ , ngay sau khi viết xong một hàng chữ, Cố Hàn Quân bất ngờ hỏi ta: "Ngươi biết chữ không?"

 

"Thưa không biết ạ." 

 

Nhân cơ hội này, ta cúi đầu, liếc tờ giấy rồi ngoan ngoãn đáp.

 

Trên giấy có viết:

 

"Tô huynh thân mến, 

 

Nhận thư này như gặp lại huynh.

 

Nghe Tử Gia khi lên đỉnh sóng nước biếc đã gặp phải gió lạnh, hiện nay đã khá hơn. Đường núi xa xôi, tiểu đệ vốn nên đích thân đến thăm, vì sinh thần của mẫu thân sắp tới, đành phải viết thư bày tỏ chút quan tâm..."

 

À, hóa ra là đang viết thư cho .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...