Hàn Quân Chiếu Trời [...] – Chương 15

Nhìn người đàn ông trung niên nằm trên giường, miệng méo xệch, nước dãi chảy ròng, trông thảm vô cùng, ta lại chẳng thể dấy lên chút thương cảm nào.

 

Nếu thương xót cho ông ta, chẳng thà thương cho những trẻ bị ông ta hủy hoại.

 

Nếu Sơ Hạ không gặp phải ông ta, có lẽ đã không c.h.ế.t thảm như .

 

"Nhị đệ, để chỗ này cho đệ. Ta đã trông nom ba ngày, giờ về nghỉ một lát."

 

"Đại ca vất vả rồi, cha ở đây có đệ, cứ yên tâm." Cố Hàn Quân mỉm , thoáng qua người nằm trên giường.

 

"Haizz, cha thành ra thế này..." Đại thiếu gia thở dài, dường như muốn điều gì đó, lại thôi. Cuối cùng, hắn chỉ vỗ mạnh vào vai Cố Hàn Quân, lắc đầu rồi bước đi.

 

Trên giường, nước dãi lại chảy ra từ khóe miệng của Cố lão gia.

 

Cố Hàn Quân cho các nha hoàn lui xuống hết, rồi bước đến bên giường. Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một chiếc khăn lụa cũ kỹ, cẩn thận lau sạch miệng cho ông ta.

 

"Cha."

 

Lúc này, Cố lão gia đã không thể nữa, chỉ có thể trợn tròn đôi mắt đục ngầu chằm chằm Cố Hàn Quân.

 

Trông như một cảnh cha con hiếu thảo, khi Cố Hàn Quân câu tiếp theo, không khí liền đổi khác.

 

"Cha có nhận ra chiếc khăn lụa này không? Năm xưa, mẹ con đã không ít lần dùng nó lau mồ hôi cho cha." Nói rồi, hắn mở chiếc khăn ra, đưa qua đưa lại trước mặt Cố lão gia.

 

Thấy ông ta trợn tròn mắt, Cố Hàn Quân nhạt: "Nhưng con nghĩ cha chẳng nhớ đâu, vì bên cha lúc nào chẳng có những xinh đẹp như hoa. Một đóa hoa đã tàn từ lâu như mẹ con, cha gì mà bận tâm?"

 

"Cha đời này cái gì cũng tốt, chỉ là bại ở một chữ 'sắc'. Cảm thấy đám 'ngựa gầy Giang Nam' thế nào?"

 

Cố Hàn Quân khẽ , trong mắt lại không chút ý , chỉ toàn sự lạnh lẽo trần trụi.

 

Tim ta khẽ run lên, khi cảnh tượng trước mắt, bỗng thấy một nỗi bi ai khó tả.

 

Trong suốt thời gian cùng Cố Hàn Quân "đồng lõa", dù không muốn, ta cũng phải biết không ít bí mật trong phủ.

 

Mẹ của Cố Hàn Quân thực sự không phải bệnh mà chết.

 

Nhưng kẻ phạm tội không chỉ là phu nhân, mà còn là Cố lão gia.

 

Năm xưa, Cố lão gia gặp khó khăn trên quan trường, trùng hợp gặp phải vị quan trên của ông ta lại để mắt đến mẹ của Cố Hàn Quân, Triệu di nương.

 

Để lấy lòng quan trên, Cố lão gia đã đưa bà dâng cho vị quan đó.

 

Ba ngày sau, Triệu di nương trở về, thân thể tàn tạ, không một chỗ lành lặn.

 

Sau khi mất đi dung nhan, Cố lão gia lập tức quẳng bà ra khỏi đầu.

 

Vốn đã không ưa Triệu di nương, phu nhân cũng cố trì hoãn việc tìm đại phu, để bà c.h.ế.t một cách tức tưởi.

 

Khi đó, Cố Hàn Quân còn nhỏ, bọn họ nghĩ rằng hắn sẽ không nhớ.

 

Nhưng sao hắn có thể quên .

 

Hắn đã giấu kín mối thù này bao năm, cuối cùng cũng đến ngày trả thù.

 

Ta không biết hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và tính toán để có thể đạt đến ngày hôm nay.

 

Cố lão gia nghe xong những lời hắn , mắt trợn to, cổ họng phát ra những tiếng thều thào khàn khàn, giống như đang muốn chửi rủa.

 

Nhưng Cố Hàn Quân như không nghe thấy, tiếp tục nở nụ , kể từng chuyện, từng tội ác của Cố lão gia trong quá khứ.

 

Lời như búa bổ vào đá, từng nhát thâm sâu vào lòng người.

 

Câu cuối cùng của Cố Hàn Quân đã khiến Cố lão gia hoàn toàn suy sụp.

 

"Cảm giác bị phản bội có dễ chịu không? Từ Hàn di nương cho đến phu nhân, chẳng ai trong số họ không hận cha. Cha nghĩ mình nằm liệt giường thế này, phu nhân sẽ đối xử tốt với cha bao lâu nữa?"

 

"Ngươi...!" Cố lão gia run rẩy, như một con cá sắp cứng đờ đang quẫy đạp trên thớt, miệng há ra thều thào chỉ thốt một chữ, nước dãi không ngừng chảy, nhanh chóng thấm ướt tấm chăn gấm.

 

"Cha à! Cha yên tâm, con sẽ chăm sóc cha thật tốt." Cố Hàn Quân mỉm , nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch miệng cho ông ta: "Cha cứ yên tâm, con sẽ không tha cho bất cứ ai, từ cha, phu nhân, Hàn di nương, đến viên quan năm xưa đã c.h.ế.t mẹ con."

 

Cố Hàn Quân ở lại chăm sóc Cố lão gia ba ngày, hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ của một "người con hiếu thảo."

 

Cố lão gia bị uất ức đến gần chết, thân thể vốn đã suy yếu, bệnh nghiêm trọng, nên cũng không ai để ý.

 

Sau khi Cố lão gia gục ngã, phu nhân và Đại thiếu gia tự nhiên trở thành những người quyền lực nhất trong phủ.

 

Chuyện phục chức của Cố lão gia dẫu đã tan thành mây khói, tiền bạc mà Cố phủ kiếm lại vô cùng thật.

 

Phu nhân vốn đã có ý định tách các con thứ ra khỏi gia tộc, giờ đây càng dám lớn tiếng dò ý kiến của tông tộc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...