Vừa đi đến góc khuất thì bị ai đó kéo lại. Chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một giọng quen thuộc.
"San Hô, là ta đây."
"Xuân Liễu, ngươi..."
"Trí Cẩm bây giờ đã đứng về phe đại thiếu phu nhân rồi. Nàng ta tìm ngươi chắc chắn không có ý tốt, ngươi nên cẩn thận."
Đại thiếu phu nhân.
Ta suy nghĩ một chút, rồi cũng hiểu ra.
Quan huyện không bằng quan quản lý trực tiếp.
Rốt cuộc, Trí Cẩm sau này vẫn phải sống dưới quyền đại thiếu phu nhân.
Chưa kịp hỏi thêm gì, Xuân Liễu đã vội vàng rời đi.
Vài ngày sau.
Nha hoàn của Trí Cẩm đến tìm ta, mời ta qua viện.
Khi trở về, trên tay ta đã đeo một chiếc vòng vàng nặng hai lượng, khó khăn lắm mới tháo ra .
"Ngươi về rồi."
"Vâng." Ta lấy chiếc vòng vàng từ trong áo ra, đặt lên bàn: "Đây là đại thiếu phu nhân tặng."
Cố Hàn Quân đang viết chữ, ngẩng đầu lên thoáng qua: "Cũng đấy, đã tặng cho ngươi thì cứ giữ lấy."
"Vâng." Ta đáp, rồi nhét lại chiếc vòng vào n.g.ự.c áo.
"Sao thế? Có chuyện gì à? Nhận vàng rồi mà vẫn không vui sao?"
Ta thở dài, chậm rãi kể lại những chuyện hôm nay.
Mâu thuẫn giữa đại thiếu phu nhân và phu nhân ngày càng căng thẳng.
Để đối phó với phu nhân, bây giờ đại thiếu phu nhân thậm chí còn nhắm vào Cố Hàn Quân.
Trong lần gặp hôm nay, Bảo Châu đã cố ý bóng gió với ta về những chuyện cũ trong Cố phủ.
Mẫu thân của Cố Hàn Quân không phải c.h.ế.t vì bệnh tật đơn thuần.
Vị đại sư của Quảng Tế Tự năm đó cũng là do phu nhân mời đến. Ban đầu, phu nhân định đưa Cố Hàn Quân ra ngoài, sau đó lão phu nhân lên tiếng, nên việc ấy mới không thành.
Bây giờ thấy Cố Hàn Quân trưởng thành, lại còn có khả năng đoạt giải trạng nguyên, phu nhân sao có thể không đề phòng.
Vì mới có chuyện này.
"Ồ, thế nàng ta muốn gì?" Cố Hàn Quân nghe xong, tay vẫn không ngừng viết.
"Chưa thẳng, có lẽ là muốn hợp tác." Ta nghĩ kỹ, có lẽ nàng ta có ý đó.
Đại thiếu phu nhân thậm chí còn hứa hẹn sẽ giúp ta có danh phận, để theo hầu Cố Hàn Quân một cách chính thức.
Nhưng chuyện đó không quan trọng, ta cũng chẳng buồn nhắc đến.
"Vậy thì cứ đồng ý đi, đừng đồng ý quá chắc chắn. Còn bên phu nhân mà hỏi, ngươi biết phải gì chứ?"
"Vâng, nô tỳ hiểu." Ta gật đầu, trong lòng lại không ngừng thở dài.
Từ khi nào mà ta - một nha hoàn, lại trở thành một tay ba mặt?
Nghĩ thôi cũng mệt mỏi.
Dù nhận nhiều thứ, nếu không dùng , chỉ để đó cũng vô nghĩa.
"Nhị thiếu gia, ngài đừng quên lời hứa với nô tỳ nhé."
"Yên tâm, sắp rồi."
Ta chỉ định nhắc nhở hắn một câu, không ngờ lại nhận lời đáp chắc chắn, trong lòng cũng thấy yên tâm hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Dưới sự phối hợp của Cố Hàn Quân, "thành quả công việc" của ta ngày càng nổi bật.
Người từng khen là tài năng trạng nguyên, nay sa sút từng ngày, khiến nhiều người không khỏi tiếc nuối.
Cố lão gia cũng đã gặp ta vài lần, vừa cảnh cáo vừa trừng .
Nhưng lần nào cũng Cố Hàn Quân "bảo vệ" kịp thời.
Cũng nhờ hắn đến nhanh, ta mới không phải chịu thêm hình nặng nề nào.
Sau chuyện đó, để thể hiện mình đang sủng ái, Cố Hàn Quân đích thân giúp ta bôi thuốc.
Phu nhân rất yên tâm, còn ban thưởng cho ta không ít.
Đồng thời, Cố phủ ngày càng trở nên thịnh vượng.
Việc Cố lão gia phục chức dường như đã chắc chắn như đinh đóng cột.
Nhìn Cố Hàn Quân, rồi nghĩ đến Cố lão gia với cơ thể bị rượu chè và sắc dục rút cạn sinh lực, gương mặt vàng vọt như sáp kia...
Ta thực sự nghi ngờ, liệu ông ta có sống đến ngày phục chức không?
Xuân Liễu, từ sau hôm ấy, lại đến tìm ta rất nhiều lần. Phần lớn là để than vãn, đồng thời dò xét.
Hiển nhiên Trí Cẩm không phải người dễ đối phó.
Bây giờ, mỗi khi chuyện với ai, ta đều phải đề phòng, quả thực rất mệt mỏi.
Cũng chẳng biết Xuân Liễu đã dùng thủ đoạn gì, phu nhân cũng nâng nàng ta lên thành thiếp.
Mặc Hương thì theo Đại thiếu phu nhân, cũng khai diện, trở thành thiếp.
Trong cùng một viện, Đại thiếu phu nhân với ba người thiếp, mỗi người có tâm cơ và lập trường riêng.
Mỗi lần đi ngang qua, ta đều cố tránh, không muốn rước thêm phiền phức.
Chỉ biết là nhị thiếu gia từng "sắp xong rồi". Vậy là bao lâu nữa?
Đã nửa năm rồi.
***
Trong suốt nửa năm qua, rõ ràng Đại thiếu phu nhân không có đủ năng lực để đối phó với phu nhân, mà đứa con trai thì tự nhiên lại thiên về phía mẹ ruột.
Đại thiếu gia thì lại say đắm trong ôn nhu hương, chẳng mảy may để ý đến Đại thiếu phu nhân.
Nếu không có sự giúp đỡ của Cố Hàn Quân, có lẽ nàng ta đã hoàn toàn bị lép vế.
Một ngày nọ, Trí Cẩm với bụng bầu đã to vượt mặt, phái người đến tìm ta.
Nàng giờ đây đi lại cũng đã khó khăn.
Bạn thấy sao?