1
Khi ta trở về trước cửa Vệ phủ, bên trong đang đèn đuốc sáng trưng, ăn mừng tỷ tỷ đính hôn với Thái tử điện hạ.
Tỷ tỷ thấy ta, trong mắt lộ vẻ kinh hãi: “Sao ngươi còn sống?”
Mẫu thân như thấy quỷ, lập tức sai người nhốt ta vào nội viện, đuổi tan đám dân chúng đang vây xem bên ngoài phủ.
Ta nhớ, hôm đó đi thắp hương ở chùa Thừa Ân về, bên ngoài tiếng chém vang lên liên hồi, mẫu thân với ta:
“Bọn ta đông người, xe ngựa đi chậm quá, ngươi với nha hoàn xuống trước đi, đợi mẫu thân về nhà sẽ sai người đến đón ngươi.”
Vì , ta với hai nha hoàn bị đẩy xuống xe ngựa.
Họ đều đã chết, chết một cách nhục nhã đau đớn.
Nhưng ta đã trở về, trên người mang đầy thương tích, quần áo xộc xệch, xuất hiện không đúng lúc trong khi tất cả đều mong ta đã chết.
Tin tức tiểu thư phủ Thị lang lưu lạc ổ cướp cả đêm không về không thể giấu nữa.
Mà lúc này, hôn lễ của tỷ tỷ chỉ còn cách chưa đầy nửa năm.
2
Ta quỳ trong từ đường cả một ngày.
Đến giờ dùng bữa tối, mẫu thân đến, dẫn theo hai bà vú, ba thước lụa trắng.
“Nhị tiểu thư giờ đây danh tiết đã hủy hoại, nếu còn chút liêm sỉ thì nên tự kết liễu sớm đi.”
Người là bà vú bên cạnh mẫu thân.
Ta ngơ ngác mẫu thân: “Đây là ý của mẫu thân?”
Mẫu thân tiến lại gần ta, giọng nặng nề: “Sơ Lãnh, ngươi đừng trách mẫu thân nhẫn tâm, thanh danh của phủ Vệ không thể hủy hoại trong tay ngươ.”
“Tỷ tỷ ngươi sắp đại hôn, lẽ nào ngươi nỡ để nó vì ngươi mà bị liên lụy, bị người ta chê sao?”
“Vậy nên, con phải chết sao?” Cuối cùng ta cũng không nhịn , nước mắt rơi như trân châu: “Hôm đó là ai đã đẩy con cho bọn sơn tặc?”
Mẫu thân thu lại vẻ mặt, nhắm mắt không muốn ta: “Vệ gia nuôi ngươi lớn như , ngươi nên hiểu chuyện một chút, phải biết xa trông rộng.”
Ta ngây ngốc im lặng một lúc, phát hiện nước mắt đã khô.
Ta đồng ý đi chết.
Chỉ là trước khi chết, ta muốn gặp tỷ tỷ.
3
Nửa nén hương sau, tỷ tỷ đến.
“Muội muội cứ yên tâm đi, phụ thân mẫu thân đã có ta chăm sóc.”
“Sau này tỷ tỷ lên ngôi hoàng hậu, chắc chắn sẽ nhớ đến sự hy sinh của muội muội hôm nay.”
Tỷ tỷ toàn thân châu báu, rực rỡ như thần tiên, ta bằng ánh mắt thương từ trên cao.
Từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ vẫn luôn như .
Ta bỗng nhớ lại chuyện trước kia, vì ta từ nhỏ nuôi dưỡng ở thôn quê, mới đến kinh đô, một chiếc áo bông mặc suốt ba năm, tay áo ngắn đi một đoạn lớn, bị đám tiểu thư nhà quyền quý chế giễu.
Mẫu thân chê ta mất mặt, là tỷ tỷ độ lượng tặng cho ta một chiếc áo bông cũ của tỷ ấy.
Mẫu thân khen tỷ tỷ hiểu chuyện, người hầu trong phủ khen tỷ tỷ nhân hậu.
Tỷ tỷ trong khuê phòng có tiếng là hiền lành.
Thầy tướng số , tỷ tỷ sinh ra đã có số mệnh cao quý, tiền đồ vô lượng.
Nghe đồn khi Đông cung tuyển chọn, Thái tử điện hạ cũng nhất hiện chung với tỷ tỷ.
Danh tiếng khuê phòng của tỷ tỷ, đương nhiên quan trọng hơn mạng sống của ta rất nhiều.
Chỉ là, ta không cam lòng.
Ta lặng lẽ giẫm lên tà váy thêu vân của tỷ tỷ, tỷ tỷ loạng choạng ngã ngửa ra đất.
Ta thuận thế đè nàng ta xuống, rút trâm cài trên đầu để ở cổ nàng ta.
Nàng ta kêu lên một tiếng kinh hãi!
Mẫu thân dẫn người xông vào, đầy vẻ kinh ngạc: “Sơ Lãnh, ngươi gì ?”
Ta siết chặt cổ người trong lòng, ánh mắt lướt qua từng người hầu hạ: “Không muốn nàng ta chết thì lui ra hết!”
…
Ta rời khỏi phủ Vệ.
Nhờ bắt giữ tỷ tỷ, ta đổi một chiếc xe ngựa và ít tiền lộ phí.
Thiên hạ rộng lớn ta không còn nhà nữa.
4
Khi trở lại kinh đô, đã một năm trôi qua, hoàng đế băng hà, kinh thành hỗn loạn, Yên vương Bùi Uyên trấn thủ biên giới phía bắc dẫn quân nam hạ vào kinh cần vương.
Thừa tướng phản loạn, những triều thần theo phe phản loạn đều bị thanh trừng.
Còn Vệ phủ, là ngọn cỏ đầu tường đặt cược vào nhiều bên.
Trong phủ Yên vương, phụ thân ta cầm thiếp mời, ngồi không yên.
Còn cách một bức rèm che, ta ngồi trên người Bùi Uyên, hai tay quàng lấy cổ hắn, miệng thơm gần kề, hơi thở như hoa lan:
“Nếu ta muốn mạng của ông ta, vương gia cũng sẽ cho sao?”
Ngón tay son của ta chỉ vào đầu của phụ thân.
Yên vương trẻ tuổi có đôi mắt đen láy, như đá quý trong đêm tối, sâu thẳm không thấy đáy, ngũ quan như đục đẽo bằng rìu, góc cạnh rõ ràng, tuổi mới đôi mươi vì thấm đẫm gió sương nơi biên ải, cả người như một thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, vừa nguy hiểm vừa chói mắt.
Hắn dùng một tay giữ chặt eo ta, tay kia vuốt ve má ta, khóe môi mỉm : “Nếu có thể khiến A Lãnh thì có gì không thể?”
Cảnh tượng ân ái này hoàn toàn không để ý đến người bên ngoài giật mình, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này, Bùi Uyên mơ màng điên đảo, hoàn toàn chìm đắm trong dịu dàng ta lại rõ, đáy mắt hắn lạnh như băng.
…
Sau khi người kia đi, ta thoát khỏi vòng tay hắn, đứng dậy khỏi người hắn.
“Người đã đi rồi, vương gia còn diễn sâu như gì.”
Ta chỉnh lại vạt áo bị hắn xộc xệch, đứng vững vàng.
Hắn khẩy sau lưng ta: “Dù sao cũng là phụ mẫu của ngươi, ngươi thật sự nhẫn tâm sao?”
Ta khinh thường khẩy: “Vương gia là con cháu hoàng tộc, còn tin vào cảm ruột thịt sao?”
“Tiểu nữ sẽ giúp vương gia đạt nguyện vọng đây là giao dịch, xin vương gia giữ lời hứa.”
Ta nhớ, lần đầu tiên gặp hắn, hắn liếc mắt khinh thường: “Quân đội của bổn vương không nuôi kẻ vô dụng.”
Lúc đó, lão hoàng đế ban cho hắn một mỹ nhân, hắn để trong phủ như thờ Phật.
Thủ đoạn vừa ban thưởng vừa cài cắm tai mắt này là sở trường của hoàng gia.
Ta với hắn, ta có thể một con dao sắc bén nhất.
Sau đó, ở biên thành phía bắc thường có tin đồn, Yên vương có một mỹ nhân, vô cùng sủng ái, mà người phụ nữ đó lai lịch không rõ, kiêu ngạo ngang ngược, chưa đầy một năm đã chết hết các phi tần trong phủ.
Một phiên vương vì sắc đẹp mà mất trí, một phi tần lòng dạ rắn rết, cũng coi như một giai thoại.
Trong tấu chương dâng lên kinh đô của quan địa phương, đều hắn trẻ tuổi khí thịnh, đắm chìm trong tửu sắc, không đáng tin dùng.
Như , lão hoàng đế mới có thể yên tâm.
Còn Bùi Uyên với quân đội biên giới phía bắc của hắn, có thể ẩn mình chờ thời, chờ đến thời cơ như hiện tại.
Ta với hắn, chỉ là một cuộc giao dịch.
Hắn lợi dụng thế lực của hắn, ta báo thù cho ta, trước mặt người khác diễn trò, mỗi người lấy thứ mình cần.
5
Hôm đó diễn trò với Bùi Uyên, dọa phụ thân ta sợ không nhẹ.
Ngày hôm sau, Yên vương phủ đã đợi lễ vật đầu hàng của Vệ phủ, lệnh bài điều quân đồn trú kinh thành, cùng lời mời dự tiệc gia đình của Vệ phủ.
Trở lại phủ đệ trước kia, như cách một kiếp người.
Trên tiệc, ta gặp lại phụ thân mẫu thân, còn có cả tỷ tỷ vẫn chưa xuất giá.
Tháng thứ ba sau khi ta rời khỏi kinh đô, trung cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thái tử bị phế.
Tỷ tỷ cuối cùng cũng không thái tử phi, chỉ là mộng quốc trượng của phụ thân vẫn chưa dứt.
Ta ngồi cạnh Bùi Uyên, ánh mắt mẫu thân ta đảo qua đảo lại giữa ta và hắn, quan sát hồi lâu.
Phụ thân ta nâng ly hướng về phía Bùi Uyên, lời có chút do dự: “Tiểu nữ nghịch ngợm, một năm qua, đa tạ vương gia đã chiếu cố.”
Ta mỉm mở miệng: “Vệ thị lang rồi, nhị tiểu thư phủ Vệ, một năm trước đã tự vẫn mà chết, sao lại có chuyện Yên vương chiếu cố?
Sắc mặt phụ thân ta khựng lại, càng thêm khó coi.
Lúc này, tỷ tỷ đứng dậy, hướng về phía Bùi Uyên khom người hành lễ.
Hôm nay nàng ta mặc một thân y phục màu trắng, dáng vẻ yếu đuối, cử chỉ thướt tha, toàn là phong thái của khuê nữ.
Sau đó, nàng ta về phía ta: “Muội muội, sau khi muội đi, cha mẹ và tỷ tỷ đều rất lo lắng cho muội.”
“Lúc trước mẫu thân đối xử nghiêm khắc với muội, cũng chỉ là vì danh dự của phủ đệ, bất đắc dĩ mà thôi, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là người một nhà.”
Nàng ta đúng là hình mẫu khuê nữ kinh thành, lời đoan trang, vô hữu ý nhắc đến chuyện ta từng lưu lạc nơi ổ trộm cướp.
Lời hướng về phía ta ánh mắt lại Bùi Uyên.
Nhưng thấy hắn chỉ lo uống rượu, không ra sắc mặt, nàng ta vặn chặt khăn tay, lại ngồi xuống.
Rượu qua ba tuần, nàng ta lại lên tiếng:
“Vương gia, muội muội đã lâu không về nhà, Sơ Noãn muốn chuyện riêng với muội muội.”
Bùi Uyên uống cạn rượu mạnh trong chén, ánh mắt lướt qua ta, lại rơi xuống nàng, nhẹ: “Tất nhiên có thể.”
Hắn có tướng mạo đẹp, chỉ một cái liếc mắt, đã khiến tỷ tỷ đỏ mặt.
Bạn thấy sao?