Hân Hoan Đón Đại [...] – Chương 2

"Mẹ ơi, nằm chơi điện thoại sẽ mẹ bị thoái hóa đốt sống cổ, loạn thị, cận lệch, còn khiến da xỉn màu, nổi nám nữa đấy. Mẹ sẽ xấu đi đó!"

"Hả?!"

"Biết không tốt thì sửa, lúc nào cũng không muộn. Mẹ đừng nữa nhé."

"Tuân lệnh, đại nhân!"

Trước khi ngủ, tôi còn đặt báo thức, định mai dậy sớm đưa con đi học.

Thế mà sáng hôm sau, cánh cửa phòng ngủ khẽ mở ra trong bóng tối.

Tiêu Nghiễn mặc đồng phục chỉnh tề, đeo cặp sách, đứng trước giường nhẹ giọng gọi:

"Mẹ ơi."

Thằng bé bảo đã xong bữa sáng, còn gọi xe tự đi học, chiều tan học sẽ tự về nấu cơm.

Còn dặn tôi không đặt đồ ăn sẵn nữa?!

Chắc do tôi mới ngủ dậy đầu óc chưa tỉnh táo, cảm giác như mình nghe nhầm.

Tôi lật chăn rồi ngủ thêm chút nữa, nghĩ rằng sau khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Nhưng khi tôi thức dậy lúc 8 giờ, tất cả vẫn y như lời con .

Bếp vẫn đang giữ nhiệt bữa sáng mà con đã sẵn cho tôi.

Một chén yến sào và hai chiếc bánh bao hoa đào nhân sữa trứng màu hồng.

Rốt cuộc là tôi đang chăm con trai hay là con trai đang chăm tôi trời?

Hơn nữa còn là kiểu cưng chiều hết mực luôn ấy!

Dạo này tôi đang có một hợp đồng lớn, đối tác là người Nga.

Anh ta tiếng Trung rất giỏi, hợp cạ với tôi đến mức nhậu hoài không chán.

Lần trước tôi uống vodka, ta một hơi Erguotou, kết quả bị tôi chuốc say gục luôn, đến giờ vẫn không cam tâm.

Tối nay, ta nằng nặc đòi phục thù, đúng lúc tôi cũng đang ngứa tay đây.

Thế mà con trai tôi lại gọi điện bằng chiếc đồng hồ thông minh của nó: "Mẹ ơi, con đã nấu xong bữa tối rồi, con đợi mẹ về ăn cùng nhé."

Tôi chỉ có thể từ chối chiến hữu nhậu của mình: "Xin lỗi nha, tôi mới kết hôn, con trai mới của tôi quản nghiêm lắm."

Một câu tiếng Trung đã khiến CPU của người quốc tế lập tức treo máy luôn!

 5

Mỗi tuần nhà sẽ tổng vệ sinh một lần.

Hôm nay là cuối tuần.

Sau khi tôi ăn sáng xong, Tiêu Nghiễn bưng tới một đĩa trái cây đã gọt sẵn, nhét vào tay tôi.

"Mẹ ngồi trên sofa xem tivi đi, đừng đậy. Con sẽ dọn dẹp xong ngay."

Nói rồi, thằng bé liền xắn tay áo lên việc.

Lau sàn, chùi cửa kính, mọi thứ đâu vào đấy.

Tôi nhịn không mà hỏi: "Ba con giàu , sao không giúp việc, quản gia hay tài xế gì đó cho con?"

Thằng bé dừng lại, chống tay ngang hông, nghiêm túc trả lời: "Bởi vì con không muốn quá xa rời quần chúng nhân dân."

Trời đất ơi.

Lớn lên tính thi công chức à?!

Tôi tra thử quê gốc của nó – Sơn Đông.

À, thế thì hiểu rồi.

Vài hôm sau, người Nga lại rủ tôi đi nhậu.

Tôi không kìm , lừa con trai rằng đây là một bữa tiệc xã giao quan trọng.

Kết quả là vodka và Erguotou hòa chung một chỗ, uống tới mức người ta phải vào luôn xe cấp cứu.

Tôi lảo đảo về nhà, vừa vào cửa đã hét lên: "Con trai ơiii~ mẹ về rồi đây!"

 6

Sáu giờ sáng tôi tỉnh dậy.

Trên tay vẫn còn đang truyền dịch.

Tiêu Nghiễn khoanh tay trước ngực, lạnh mặt : "Mẹ, hôm qua mẹ uống quá chén, suýt chút nữa bị ngộ độc cồn."

Tôi còn đang ngà ngà say lạ là không thấy nhức đầu.

"Con gọi bác sĩ đến à?"

"Con tự truyền dịch cho mẹ rồi, tiêm thêm chất điện giải, glucose và vitamin."

Tôi choáng váng: "Cái gì cơ?!"

À, hình như bà nội thằng bé là bác sĩ thì phải.

Lúc này, mắt Tiêu Nghiễn đỏ hoe, gằn giọng trách tôi: "Mẹ à, tối qua mẹ ngã ngoài hành lang, suýt đập đầu xuống đất, mẹ có biết con lo thế nào không?!"

Tôi giật mình, áy náy : "Xin lỗi con! Mẹ uống quá đà mất rồi! Có con sợ không?"

"Từ nay mẹ không như nữa! Mẹ bây giờ đã có gia đình rồi, phải có trách nhiệm với bản thân, cũng là có trách nhiệm với gia đình. Mẹ là mẹ của con, cũng là tấm gương để con học hỏi, sao có thể gương xấu trước mặt con chứ?!"

Nói đến đây, hàng mi thằng bé khẽ run lên, nước mắt trào ra như những viên ngọc nhỏ.

Tôi suýt nữa quỳ xuống xin lỗi nó luôn.

"Được ! Mẹ sai rồi, bảo bối! Mẹ thề từ giờ sẽ không uống rượu nữa!"

"Không cần nghiêm trọng thế đâu. Con ủng hộ sở thích của mẹ, chỉ cần mẹ không uống quá chén là ."

"Không không không con trai! Bắt đầu từ hôm nay mẹ quyết tâm cai rượu!"

 7

Cuối tuần, Tiêu Nghiễn bảo muốn ra ngoài mua ít đồ dự trữ.

Tôi cứ tưởng nó đi học thêm với giáo viên danh tiếng nào đó.

Không ngờ thằng bé lại kéo tôi đi siêu thị, mua hải sâm, đông trùng hạ thảo, bào ngư, nấm tùng nhung đen...

Tôi nghi hoặc hỏi: "Nhà mình có khách quý sắp đến à?"

Thằng bé bình tĩnh đáp: "Con định hầm canh bồi bổ cho mẹ."

Khoan đã.

8.899 tệ á?!

Mạng tôi có đáng giá đến mức này không?!

Thằng bé còn cầm cả một thùng dâu tây bạch tuyết, loại 99 tệ một quả!

Tôi vội vã đặt lại vào kệ: "Mẹ ăn loại dâu bán ngoài chợ, 10 tệ một cân thôi!"

"Nhưng mẹ à, lần trước mẹ lướt điện thoại còn tò mò không biết dâu tây trắng có mùi vị thế nào mà?"

Thằng bé quẹt thẻ thanh toán bằng đồng hồ thông minh.

Số dư tài khoản của nó còn nhiều hơn tiền tiết kiệm của tôi!

Nó còn bảo số tiền này là tiền mừng tuổi nó mang đi đầu tư chứng khoán kiếm .

Toàn bộ tiền điện, nước, sưởi ấm trong nhà đều do nó thanh toán.

"Mẹ muốn gì, con cũng sẽ đáp ứng mẹ."

"Tại... tại sao ?"

"Vì con không muốn mẹ phải trải qua cảm giác tiếc nuối suốt đời chỉ vì những thứ mà mẹ từng khao khát khi còn nhỏ."

Con trai.

Tại sao con không phải là mẹ của mẹ chứ?!

 8

Lễ qua lễ lại, tôi dẫn con trai đi mua Lego.

Ban đầu định mua hẳn bộ Millennium Falcon phiên bản hiện đại nhất. 

Ai ngờ nó chỉ cầm lên một mô hình kỵ sĩ trắng đang giảm giá còn 199 tệ.

"Con trai à, đừng tiết kiệm tiền cho mẹ."

"Nhưng mẹ kiếm tiền vất vả quá. Không giống con, đầu tư một vốn bốn lời."

Thôi thôi, đừng nữa...

Tôi đưa nó đến khu vui chơi.

Thấy mấy cái bờm tai thú đáng quá.

Hồi nhỏ, tôi từng ao ước có một cái.

Nhưng giờ cũng không còn trẻ nữa nên đeo vào thấy hơi ngại.

"Mẹ ơi, có mẫu đôi mẹ con nè! Mình đeo chung đi!"

Đúng ha!

Một mình đeo thì trẻ con quá nếu có con đi cùng thì vừa đẹp!

Tôi còn chơi hết loạt trò mà hồi nhỏ luôn ao ước: nhà banh, cầu trượt, đạp vịt...

Con trai chụp ảnh rất có tâm, còn biết hạ thấp góc máy, căn chỉnh bố cục, kéo dài khung hình, tránh người qua lại.

"Mẹ ơi, kiễng chân lên, giơ tay hình chữ V nào! Hai tay ôm mặt, chu môi chút đi!"

"Wow! Nhìn mẹ giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...