Hận Càng Đậm, View [...] – Chương 2

Đúng lúc đó Lục Viên mím môi, mặt hơi giật giật: “Khụ… thật ra món này cũng là Tạ nấu, em chỉ phụ luộc sơ thôi.”

Tôi: “?”

“…”

Cả bàn ăn im phăng phắc trong một giây kỳ dị, ai nấy đều cắm cúi ăn, tôi biết họ sắp bể bụng rồi.

Bạn hỏi sao tôi biết á?

Ơ kìa, Trần Điềm Điềm ngồi cạnh tôi, đến run tay, truyền chấn hết sang tôi rồi.

Hứa Nhiên ngồi bên Tạ Thừa Ngôn, tôi rồi lại hắn, như khơi chuyện: “Hình như… món nào Tạ nấu cũng đúng khẩu vị của chị Thẩm ấy ha.”

Tôi không dám gì, chỉ cúi đầu húp cơm, cảm giác máu trong đầu sắp nổ tung rồi.

Không đúng khẩu vị sao ? Tôi mất hơn một năm dạy dỗ, từ một tên đàn ông vô dụng biến thành người đàn bà nội trợ chính hiệu đấy chứ.

Bình luận cũng muốn xỉu:

Đ.ọ.c f,ull tại pag_e G#óc Nh(ỏ c,ủa Tuệ L@â.m!

【Aaaaaa tui không chịu nổi nữa, ngọt quá rồi!】

【Trần Điềm Điềm mặt sắp úp vô chén luôn rồi kìa ahahaha】

【Hứa Nhiên châm dầu quá đỉnh ha ha ha ha】

【Bữa ăn này đúng là đẫm máu đẫm mồ hôi đẫm nước mắt luôn đó trời ơi】

【Coi kìa, Thư Đình toàn cúi đầu, sắp vỡ vụn rồi kìa ha ha ha】

【Lục Viên cái đứa hay lỡ mồm đáng chết đi , một bữa cơm mà góc miệng nhúc nhích mấy lần =))】

【Nhiều khi tui chỉ muốn quỳ xuống xin mình đừng đu CP nữa quỳ rồi vẫn đu…】

【Không phải chứ, hai người này chia tay rồi mà sao vẫn ngọt ? Hồi còn chắc ngấy chết luôn á】

【Yến Sảnh tụi này xin hai người quay lại đi, coi như vì tụi này mà tái hợp đi…】

08

Cơm nước xong, Trần Điềm Điềm lôi ra bộ bài trò chơi “Vua ra lệnh”, thế là mọi người lại bắt đầu bày trò.

Vừa mở bài đầu tiên, tôi rút trúng lá Vua.

Tôi cực kỳ sảng khoái: “I’m Joker~”

Tạ Thừa Ngôn liếc tôi một cái: “Thằng hề.”

Tôi lạnh mặt: “Anh mới là thằng hề!”

Nói xong mới nhận ra mình tự vả — “Joker” đúng là nghĩa “thằng hề” thật.

Tôi: “…”

Kệ, dù gì tôi cũng là Vua: “Nào nào nào, mọi người báo số đi.”

Lâm Húc: “Tôi là số 1.”

Hứa Nhiên giơ hai ngón tay: “Số 2.”

Lục Viên: “Em là số 5.”

Trần Điềm Điềm: “Em số 3.”

Tạ Thừa Ngôn: “Còn số còn lại.”

Tôi nheo mắt: “Thành thật ghê ha? Không ai trùng số à?”

Mọi người đều tôi bằng ánh mắt vô cùng ngay thẳng.

Tôi nghĩ ngợi một lát: “Số 4 bắt chước con khỉ đi.”

Tôi muốn xem cái tên chết bằm Tạ Thừa Ngôn diễn trò thế nào.

Ai dè Trần Điềm Điềm hét lên như bị dẫm đuôi: “A a a chị ơi em… em mới là số 4! Aaaa—”

Tôi giật bắn: “Không phải em em là số 3 sao?”

Trần Điềm Điềm như sống không bằng chết: “Em lừa chị đó…”

Tạ Thừa Ngôn liếc tôi nguy hiểm: “Nếu là tôi, chắc đến điên lên rồi ha?”

Tôi vẫn giả lả: “Chuẩn luôn.”

Cuối cùng Trần Điềm Điềm ngoan ngoãn chịu .

Hiệp hai, Lục Viên là Vua.

Lâm Húc, Lục Viên và Trần Điềm Điềm đều mình là số 3.

Tôi lá số 4 trong tay, mặt không đổi sắc : “Tôi là số 2.”

Tạ Thừa Ngôn mặt cũng tỉnh rụi: “Số 4.”

Tôi sững người một chút, liếc hắn không chút biểu cảm.

Lục Viên suy nghĩ một hồi, qua lại giữa tôi và hắn: “Vậy thì… số 2 và số 4 chụm đầu tỏ với nhau nhé!”

Xong rồi, trúng tôi thật rồi.

Nhưng mà… ai mới là số 2?

Tôi thấy Tạ Thừa Ngôn cũng đứng dậy.

Lục Viên kinh ngạc: “Hai người không lừa tôi hả?”

Tôi và Tạ Thừa Ngôn đồng thanh: “Có lừa.”

… Nhưng chưa lừa đủ.

Tôi là số 2 mà là 4, hắn là số 4 mà là 2.

Ha ha.

Bình luận livestream lại bùng nổ:

【Chời đất quỷ thần ơi cái định mệnh gì đây!!!】

【Thế này mà không gọi là ăn ý thì gọi gì???】

【Hai người này thật sự chia tay chưa ??? Giống y chang couple nhau rồi giả bộ ghét nhau á!】

【Lục Viên chị không cho ai chê em đâu nghe chưa!!!】

【Thề luôn tui không ship coi mà thấy mê quá!!!】

【Không phải ai cũng đu Yến Sảnh, ai cũng thích coi drama.】

【Tạ Thừa Ngôn mặt đỏ như cà chua rồi kìa ha ha ha ha】

Tôi giả vờ bình thản hắn: “Tới đi, nhanh gọn lẹ.”

Tạ Thừa Ngôn đưa tay nắm sau gáy tôi, chụm đầu vào: “Cô giáo Thẩm, tôi thích lắm đó.”

Tôi gượng: “Tôi cũng nha ~”

Nói xong hai đứa lập tức tách ra, tôi lạnh mặt, hắn đơ đơ.

Trần Điềm Điềm trợn tròn mắt: “Chị ơi, nếu không biết là đang tỏ chắc em tưởng hai người đang… giao chiến rồi á.”

Bình luận:

【Hai đứa nhỏ này tỏ kiểu gì trời?】

【Ai biết tưởng tỏ , ai ngờ tưởng ám sát nhau…】

【Nhìn mặt Tạ Thừa Ngôn như sắp bẻ cổ Thư Đình tới nơi…】

【Thẩm Thư Đình: Cổ tao lạnh quá…】

【Trời ơi bao nhiêu sức lực để hận nhau như thế hả trời…】

【Ế là xong luôn rồi? Tỏ 2 câu là hết hả?】

【Cảm giác hai đứa này một giây sau là có thể cắn nhau thật á…】

【Tương tác rồi! Tui lại có video để ghép rồi!!!】

09

Sau đó tụi tôi chơi thêm ba vòng nữa, không ai trúng “Vua” nữa, coi như yên ổn một chút.

Sắp hết giờ quay, tổ đạo diễn thông báo: ngày mai sẽ chia hai đội, cách chia là do khán giả vote. Mọi người có thể ra trước máy quay vài câu để “vận tranh cử”.

Tôi là người thứ ba. Vừa bước ra trước camera, tôi ngay:

“Ờm… chào mọi người. Vì tôi và Tạ không thân lắm, hôm nay bị ghép chung tổ cũng là bất ngờ, sau một ngày tiếp thì cảm thấy… chắc là không hợp nhau lắm. Nếu ghép chung tiếp thì có thể sẽ ảnh hưởng tiến độ chương trình, nên… mọi người hiểu ý tôi mà ha?”

Bình luận nổ lên toàn chữ “【hiểu hiểu hiểu】”.

Tôi hài lòng gật đầu, nhường chỗ cho người tiếp theo.

Nhân lúc mấy người kia lên tiếng tranh cử, tôi giả vờ ngáp một cái, che micro, quay sang Tạ Thừa Ngôn nhỏ:

“Anh định vào đội nào?”

“Hỏi gì? Cô muốn vào chung đội với tôi à?”

“Tỉnh mộng đi.” Tôi kéo kéo khóe miệng.

“Dù gì cũng không vào cùng đội với .”

“Vậy tốt. Tôi cũng . Anh cũng .”

Tạ Thừa Ngôn khẽ ừ một tiếng.

Sau màn vận , livestream tạm tắt, ai nấy thở phào trở về phòng nghỉ ngơi.

Tối, Trần Điềm Điềm gõ cửa phòng tôi, vẻ mặt chờ mong:

“Chị ơi, cái sáp thơm chị chia sẻ trên Weibo ấy, chị có mang theo không? Hôm nay ngồi cạnh chị thấy thơm quá trời luôn, cho em xin một miếng nha, em muốn tìm mua giống .”

“Sáp thơm á?” Tôi nghĩ nghĩ, tiếc nuối : “Chị quên mang rồi. Soạn sẵn rồi mà ra cửa lại quên mất.”

“Tiếc quá…” Trần Điềm Điềm xua tay rồi về phòng.

Tôi vẻ mặt tiu nghỉu của nó, chợt nhớ ra — cái sáp thơm đó là quà của Tạ Thừa Ngôn. Hồi đó hắn đưa tôi, hai đứa đều dùng. Hôm nay hình như tôi vẫn ngửi thấy mùi ấy trên người hắn.

Tôi do dự mãi, cuối cùng mở điện thoại ra, lôi cái nick WeChat mà tám trăm năm không nhắn nổi một chữ.

Gõ: 【Anh có mang theo sáp thơm đó không?】

Vừa ấn gửi thì hiện lên một cái biểu tượng đỏ lòm với dòng chữ: 【Tin nhắn đã gửi bị từ chối nhận.】

?

Hắn chặn tôi rồi?

Chặn từ khi nào ???

Tốt lắm Tạ Thừa Ngôn, bà còn chưa thèm chặn , dám chặn tôi trước hả???

Tức tới xì khói, tôi lập tức mở danh bạ gọi thẳng qua số điện thoại của hắn.

“Xin chào, tôi là Tạ Thừa Ngôn.”

“Xin cái đầu á!”

Hắn im vài giây, giọng mang vẻ nghi ngờ: “Thẩm Thư Đình?”

“Ừ.” Tôi lạnh lùng đáp.

“Cô bị gì ?”

“Anh mới bị gì.” Tôi hừ lạnh.

“Tôi gì chọc rồi?”

“Anh nghĩ xem? ‘Anh chặn người ta’ Tạ ca ơi.” Tôi mỉa mai trả lời.

“Chặn gì…”

Chưa để hắn hết, tôi bắt đầu xả một tràng:

“Không phải chứ, nhỏ mọn vừa thôi! Hai đứa chia tay hòa bình, có cần cắt đứt hết đường lui không? Trước kia tôi hỏi có muốn xóa WeChat không, chính miệng bảo là ‘không cần’, bây giờ đùng cái chặn luôn là sao? Ít ra cũng với tôi một tiếng chứ? Anh có biết tôi bực tới mức nào không? Cả đời tôi ghét nhất là bị người ta lẳng lặng xóa chặn không lý do, Tạ Thừa Ngôn, thấy mình oách lắm à?”

Tạ Thừa Ngôn tặc lưỡi một cái.

Tôi còn đang sôi máu, định tiếp, hắn bỗng ngắt lời: “Thứ nhất, xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Tôi nghẹn họng, câu đang chuẩn bị chửi tắc luôn ở cổ, cảm thấy hụt hơi một chút.

“Thứ hai, khoan đã, đừng ầm. Tôi còn chẳng biết là mình đã chặn khi nào.”

Tôi cố bình tĩnh lại, chất vấn: “Anh không biết? Không phải thì là chó chặn chắc?”

Đ.ọ.c f,ull tại pag_e G#óc Nh(ỏ c,ủa Tuệ L@â.m!

“Không tin thì thôi, chứ thật sự không phải tôi . Cô tìm tôi có việc gì?”

“Ờ ờ ờ, y như mấy ông trên mạng bị hack nick ha~ Là do Lý Thừa Ngôn, Chu Thừa Ngôn hay Thẩm Thừa Ngôn chặn tôi ?” (T/N: chơi chữ từ tên hắn =))

Tạ Thừa Ngôn bùng nổ: “Cô bao giờ mới bỏ cái thói miệng độc hả?!”

Tôi cái kiểu người ấy mà, thuộc dạng hoàng đế: thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Gặp cứng càng cứng hơn. Hắn càng cáu, tôi càng ngứa mắt.

“Miệng độc thì sao? Liên quan gì tới ? Đó là phong cách sống, là một đức tính tốt, hiểu gì!”

Tạ Thừa Ngôn lại tặc lưỡi: “Cô coi ngoài tôi ra ai chịu nổi ?”

Tôi đang định cãi lại, bỗng thấy câu đó… có gì đó hơi mờ ám.

Hắn chắc cũng ý thức , im lặng vài giây rồi khẽ hỏi: “Thôi quay lại chuyện chính, tìm tôi gì?”

Tôi hồi thần lại, mục đích: “Cái sáp thơm đó… có mang theo không?”

Tạ Thừa Ngôn im một giây, giọng hơi nghi hoặc: “Thẩm Thư Đình, có phải nhớ tôi quá, cố tìm lý do không?”

Tôi: “???”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...