Hai Thai Năm Bảo: [...] – Chương 10

“Rất xin lỗi, xin hỏi là chủ ở đây à?”

“Không phải”

“Xin hỏi tìm ai?”

‘Vân Ngọc Hân không kiên nhẫn đáp: “Bạc Tuấn Phong.”

*Xin đợi một lát”

Quản lý tài sản tìm kiếm tên trong hệ thống, không có kết quả: “Rất xin lỗi, không có tên người này trong danh sách chủ nhà ở đây”

“Bạc Tuấn Phong! Các người không biết Bạc Tuấn Phong là ai sao? Tôi là vợ sắp cưới của Bạc Tuấn Phong, tránh ra”

Quản lý tài sản không kiêu ngạo không siểm nịnh : “Tên tuổi của nhà họ Bạc, tất nhiên như sấm bên tai, nhà họ Bạc không có tài sản ở đây, cũng không phải chủ nhân ở đây, không thể vào!”

“Anh có thân phận gì, xứng chuyện với tôi sao?”

Quản lý tài sản chỉ , không gì, không thèm để ý tới ta.

Vân Ngọc Hân uy hiếp: “Các người là quản lý tài sản gì? Ngày mai tôi cho người thu mua quản lý tài sản của các , nếu còn muốn kiếm cơm ăn, thì đừng ngăn cản tôi: “Rất xin lỗi thưa , không thể vào.”

“Anh…”

Vân Giai Kỳ vừa đi tới cửa khu biệt thự, chuẩn bị đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ, nghe thấy tiếng tranh cãi không khỏi theo tiếng lại.

Vân Ngọc Hân cũng bị bóng dáng Vân Giai Kỳ hấp dẫn Hai người nhau.

Vân Giai Kỳ thấy là Vân Ngọc Hân, lông mày nhíu lại, vẻ mặt không thay đổi xoay người rời đi.

Vân Ngọc Hân mở to hai mắt !

Cô ta còn tưởng là hai mắt mình xảy ra vấn đề, lối suy nghĩ còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã có tác trước.

Cô ta nhanh chóng đuổi theo, nắm chặt lấy cánh tay Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ đã sớm dự liệu, hất mạnh tay ta ra.

“Làm gì thế?

‘Vẻ mặt Vân Giai Kỳ không chút thay đổi xoay người, lạnh lùng ta một cái “Vân Giai Kỳ? Thực sự là… Cô?” Cho dù thế nào Vân Ngọc Hân cũng không tin vào hai mắt mình “Ngại quá, nhận nhầm người rt Vân Giai Kỳ vừa định đi, Vân Ngọc Hân sốt ruột tới mức vòng tới trước mặt , ngăn cản đường đi của .

“Cô còn giả vờ cái gì? Cô chính là Vân Giai Kỳ, có phải không?”

Vân Giai Kỳ chẳng muốn phủ nhận, đã sớm đoán sẽ có ngày này.

Nhưng không còn là Vân Giai Kỳ trước đây nữa.

Vân Giai Kỳ nhướng mày, tao nhã “Có gì không?”

“Thực sự là , thực sự là ! Vân Giai Kỳ, không phải đã chết rồi sao?” Ánh mắt Vân Ngọc Hân chằm chằm , đánh giá từ trên xuống dưới một lát.

Năm năm trước, ta tận mắt thấy Vân Giai Kỳ hạ táng.

Bạc Tuấn Phong hạ táng ở trong lăng mộ của gia tộc, lấy danh nghĩa “vợ” lập bia.

Chuyện này, cho tới hôm nay vẫn là chuyện †a căm giận bất bình.

Cô ta nghĩ, đợi ta gả cho Bạc Tuấn Phong, sớm muộn gì ta cũng sẽ đào bia mộ của Vân Giai Kỳ lên.

Không nghĩ tới Vậy mà không chết!

Thi thể năm năm trước…

Vân Ngọc Hân đột nhiên nghĩ tới, thi thể của Vân Giai Kỳ lúc trước, bởi vì bị tai nạn mà mặt biến dạng, căn bản không người nào có thể nhận ra.

Bạc Tuấn Phong không nhận ra, người nhà họ Bạc và nhà họ Vân lại càng không có ai quan tâm.

Tuy Vân Giai Kỳ là con ruột chân chính của nhà họ Vân, nhà họ Vân đều dành hết cảm cho Vân Ngọc Hân, tất cả mọi người chỉ muốn nhận Vân Ngọc Hân, không muốn nhận Vân Giai Kỳ.

Bởi Vân Giai Kỳ sống hay chết, người nhà họ Vân không có ai chân chính để trong lòng.

Chẳng lẽ, thi thể kia là của người khác?

Nghĩ tới đây, Vân Ngọc Hân nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi: “Vân Giai Kỳ, rốt cuộc là dùng âm mưu quỷ kế gì? Nếu đã chết từ năm năm trước, vì sao còn quay trở lại?”

Nhìn thấy đi từ trong khu biệt thự này ra, lại liên tưởng tới định vị trong di của Bạc Tuấn Phong ở đây, chẳng lẽ.

Anh Tuấn Phong cũng biết chuyện không chết?

Thậm chí.

Hai ngày nay vẫn ở bên , cho nên không trở về?

Vân Ngọc Hân càng nghĩ càng kinh hãi.

Năm năm trước, ta cướp Bạc Tuấn Phong từ trong tay Vân Giai Kỳ, bây giờ Vân Giai Kỳ không những không chết, còn trở về tranh Tuấn Phong với ta sao?

“Vân Giai Kỳ, quả nhiên là lòng dạ rắn rết, vì đạt mục đích, thậm chí ngay cả loại thủ đoạn này cũng dám dùng! Anh Tuấn Phong ở cùng đúng không?”

“Ai cần lo”

Vân Giai Kỳ chẳng muốn nhiều lời vô nghĩa với ta.

“Tiện nhân, âm hồn không tiêu tan như , tôi mặc kệ dùng thủ đoạn gì, tôi sẽ không để cướp Tuấn Phong đâu!”

“Cướp sao? Rốt cuộc là ai cướp của ail Vân Ngọc Hân, toàn bộ mọi thứ đang có , vốn đều thuộc về tôi, tôi cướp sao?

Cô xứng à?”

Cô mới là cả chân chính của nhà họ Vân.

Mẹ đẻ của Vân Ngọc Hân xuất thân từ nhảy, vì cho con có cuộc sống tốt hơn, đã đổi trắng thay đen Nếu cướp đoạt, cũng là Vân Ngọc Hân cướp của !

Vân Ngọc Hân vô tội : “Tôi trả lại cho đấy. Cha hay là mẹ, tôi đều trả lại cho rồi. Nhưng mà hình như bọn họ thích tôi hơn một chút, không thích , chuyện này có thể trách tôi sao?”

Vân Giai Kỳ lạnh nhạt : “Đúng .

Nhưng mà những thứ này tôi không cần, cho

“Cô cái gì?”

“Vân Ngọc Hân, nên là của tôi, người nào cũng không cướp đi . Bị cướp đi, tôi không thèm”

Vân Giai Kỳ đẩy ta ra, sau đó rời đi.

“Cô rõ ràng cho tôi” Vân Ngọc Hân vội vàng đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay .

Vân Giai Kỳ không chút nghĩ ngợi, xoay người giơ cao tay tát ta một cái “Bốp” một tiếng, lưu loát rõ ràng.

Lực tay của Vân Giai Kỳ không nhỏ, Vân Ngọc Hân lập tức ngã xuống đất, che mặt, với vẻ khó có thể tin.

“Cô dám tát tôi, …”

Cô ta còn chưa lên án xong, gương mặt tái nhợt, vươn tay ôm ngực, hơi thở đột nhiên dồn dập.

Giống như là tái phát bệnh tim.

“Vân Giai Kỳ… Cô…”

Cô ta càng , hơi thở càng dồn dập, gương mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run lẩy bẩy, vừa thấy là đã thương.

Vân Giai Kỳ lạnh lùng ta, trên mặt không có biểu cảm dư thừa: “Bạc Tuấn Phong không ở đây, còn diễn tới khi nào?”

Vân Ngọc Hân trợn to mắt, không nên lời: “Cô…”

“Cô cứ chậm rãi diễn đi”

Vân Giai Kỳ những lời này xong, chân dài bước qua †a, nhẹ nhàng vẩy đuôi tóc, để lại cho ta một bóng lưng kiêu ngạo.

Vân Ngọc Hân đứng dậy muốn đuổi kịp, lảo đảo một cái quỳ lên trên đất Cô ta ôm chặt ngực, há to miệng thở dốc Càng ngày càng có nhiều người xông tới.

“Cô , không sao chứ?”

“Hình như là tái phát bệnh tim.”

“Nhanh đưa tới bệnh viện!”

“Tôi này, sao có thể như ? Bạn tái phát bệnh tim, lại phủi tay chạy lấy người!”

Xung quanh bàn tán xôn xao.

Vân Giai Kỳ quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, nghênh ngang mà đi.

Bạc Tuấn Phong bị di giật mình tỉnh lại.

Anh có ba di , một cái là nội bộ công ty, một cái chuyên dùng cho công việc, một cái là số tư nhân.

Anh mở đôi mắt sương mù ra, trong phòng khách tối đen như mực.

Bạc Tuấn Phong một lát, bất chợt ngồi dậy: “Giai Kỳ..”

Di không ngừng vang lên.

Anh thu hồi suy nghĩ, nghe thấy trong bếp truyền tới âm thanh và mùi khói dầu.

Người đàn ông bước nhanh tới phòng bếp, thì thấy Vân Giai Kỳ đang nấu mì.

“Tỉnh rồi à?”

Vân Giai Kỳ không ngẩng đầu một cái: “Tỉnh rồi thì ngoan ngoãn ngồi lên ghế sô pha, ăn mì xong thì nhanh cút đi.”

Ở phòng bếp, ngọn đèn ấm áp.

Vân Giai Kỳ mặc trang phục ở nhà, áo ngắn trắng tinh, quần dài màu trắng, đeo tạp đề, mái tóc đen như mực buông xõa trên vai, xinh đẹp thanh tú không nên lời, thực sự khiến người ta đui mù.

Cảnh tượng này từng xuất hiện vô số lần trong tưởng tượng của .

Người đàn ông mỉm nhếch miệng, sau đó quay về phòng khách.

Di không ngừng vang lên, thuận tay nghe máy: “Alo.”

“Tuấn Phong, cháu ở đâu? Ngọc Hân tái phát bệnh tim, bây giờ đang ở bệnh việt cháu nhanh tới đó cho ông!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...